1. Thời gian trôi nhanh vcc2. Đầu óc hay quên3. Mùa đông mà chẳng lạnh quái gì cả4. Nhất tiễn hàn mai ngạo lập tuyết trungChích vi y nhân phiêu hương...
***
Tàu sân bay vũ trụ Hermod đang giống như một con cá mập màu đen khổng lồ, lẳng lặng lơ lửng trong vũ trụ.
Mấy chục chiếc tàu chiến đấu lớp [Cứu Rỗi] giống như một đàn cá mập nhỏ bao quanh bốn phía của mẫu hạm. Ở phần ngoài của trận hình chính các tàu chiến đấu, đội hình hỗn hợp của hàng trăm tàu tuần dương lớp [Hạo Kiếp], tàu khu trục lớp [Liệp Ưng] cùng với một số tàu bảo vệ và tàu ngư lôi cao tốc với hình thể nhỏ hơn đang di động xung quanh không gian rộng lớn, giống như những hạt cát mịn ở quanh tảng đá, bị gió thổi qua liền rậm rạp lăn mình.
Ánh đèn của khoang chiến hạm đã dung nhập vào trong quần tinh rực rỡ trên tấm màn vũ trụ, từ xa nhìn lại, bầy chiến hạm khổng lồ liền giống như một dải ngân hà xoắn ốc, khiến cho người ta có chút say mê.
Trong đại sảnh chỉ huy rộng lớn của tàu chỉ huy, đèn đuốc sáng trưng. Trên hàng loạt các màn hình ảo, bản đồ tinh hệ, hình ảnh truyền về từ máy bay chiến đấu, khung cảnh và tin tức chiến trường từ hạm đội tiền tuyến, số liệu hệ thống của các chiến hạm đang mau chóng biến hóa.
Các tham mưu của hai nước Phỉ Dương và Trenock đang qua lại ngang dọc. Đứng ở dưới đại sảnh trung ương nhìn lên, trong không gian phân chia thành năm tầng đang đầy những nhóm người bận rộn. Bọn họ hoặc là vội vàng bước đi, hoặc là châu đầu ghé tai, tụ tập thảo luận, hoặc là cao giọng gọi nhau, hoặc là vùi đầu tính toán...
Từ khi biết được lão nguyên soái Lý Tồn Tín còn sống đến bây giờ, cái đại sảnh này vẫn luôn bận rộn như vậy. Mỗi người ở đây đều đã nghiền ép tinh lực đến cực hạn, tận dụng thời gian đến cực hạn. Cả bộ chỉ huy giống như một chiếc xe đua cao tốc đã dẫm chân ga tới cùng, đang không ngừng tăng tốc và tiếp túc tăng tốc dọc theo đường đua. Không phải những tham mưu này không cảm thấy mệt mỏi, mà là mọi người ở đây đều biết, bọn họ không ngừng lại được dù chỉ một giây đồng hồ!
Bởi vì, ngay tại nơi cách nơi này mấy triệu km, hạm đội quân đồng minh đang tiến hành khổ chiến với hạm đội Tây Ước dẫn đầu là hạm đội siêu cấp Lôi Đình của Jaban...
Bởi vì, ngay trên mặt đất rộng lớn kia, sư đoàn thiết giáp số 16 vừa mới hoàn thành cuộc đổ bộ đang dùng tốc độ điên cuồng mà thẳng tiến về vùng núi Bắc Bộ...
Bởi vì, ngay ở vùng núi Bắc Bộ, sư đoàn thiết giáp số 13 và sư đoàn bộ binh cơ giới số 51 đang xây dựng công sự ở cái trấn nhỏ có tên là Song Khê Kiều kia, chuẩn bị nghênh đón sự xung kích liều mạng đập nồi dìm thuyền của vô số bộ đội Jaban để chặn đường rút lui!
Phiến tinh vực này đã trở thành một vũng nước xoáy, người Jaban, người Sous, người Trenock, người Phỉ Dương... Bốn quốc gia với tổng cộng hơn mười triệu bộ đội đang xoay tròn một cách điên cuồng xung quanh cái vũng nước xoáy này.
Mà ở trung tâm của cái vũng xoáy này, chính là cái tiểu đoàn thiết giáp nho nhỏ kia!
Đến tận khi kế hoạch được thúc đẩy cho đến mức như bây giờ, các tham mưu vẫn còn ngỡ như mình đang ở trong mơ.
Lúc đó, sư đoàn thiết giáp số 2 đã xuất hiện tại vị trí chỉ cách bộ đội sở thuộc của Lý nguyên soái có 40 km. Ai cũng biết được sức chiến đấu của lục quân Vệ đội hoàng gia số 1, cũng biết được một khi bị cái đội quân này căn lên, kế hoạch đóng cửa đánh chó sẽ lập tức bị phá sản.
Bộ tác chiến hoàn toàn được khởi động, tất cả các tham mưu đều tập trung lại bên cạnh sa bàn điện tử, vừa đưa ra hết phương án này đến phương án khác, vừa liên tục thực hiện giả lập. Thế nhưng bất kể có tính toán như thế nào, tất cả cũng đều không tìm được biện pháp khiến cho chủ lực chạy được tới thị trấn Song Khê Kiều đồng thời thoát khỏi sự dây dưa của sư đoàn thiết giáp số 2. Không phải là do thiếu thời gian, mà là do binh lực không đủ, nếu không nữa thì là do địa điểm không đúng...
Đúng lúc này, phía bộ đội sở thuộc của Lý nguyên soái đã đưa ra một phương án ---- dùng một tiểu đoàn thiết giáp ngụy trang thành đơn vị đoạn hậu của chủ lực, đâm xuyên lên phía bắc, thu hút sư đoàn thiết giáp số 2, đi tranh thủ mấy giờ đồng hồ then chốt này!
Cái phương án này mau chóng khơi ra sự tranh luận của bộ chỉ huy. Đồng thời, sau khi báo cáo cho bộ chỉ huy quân đồng minh tối cao, cũng tương tự là mồm năm miệng mười khắc khẩu với nhau... Sư đoàn thiết giáp số 2 của Vệ đội hoàng gia Jaban số 1 và một tiểu đoàn trong một sư đoàn thiết giáp hạng 2 Trenock, dạng đối chiếu lực lượng này chỉ có thể dùng cách biệt một trời một vực để hình dung.
Đây rõ ràng từ đầu đến đuôi là một lần mạo hiểm!
Theo lý thuyết, cái phương án này hẳn là bị phủ quyết không chút do dự. Thế nhưng bất kể có tranh luận như thế nào, cũng không có người nói ra được lời phủ quyết... Bởi vì, so với lần mạo hiểm này, tiền lời có thể đạt được thực sự quá lớn, cũng quá là đẹp mắt rồi.
Thắng được trận này, quân đồng minh chính là có thể đứng vững gót chân tại Thương Lãng tinh, mở ra chiến trường thứ hai, gầy dựng được cơ sở kiên cố để chiến thắng cuộc chiến tranh ở tinh vực Đông Nam, thậm chí chiến thắng cả cuộc chiến tranh.
Đây là một cơ hội ngàn năm khó gặp, là cơ hội mà lão nguyên soái Lý Tồn Tín cùng các huynh đệ của sư đoàn thiết giáp 13 và sư đoàn bộ binh 51 liều mạng gần một tháng mới đánh ra được. Không một ai cam lòng mà dễ dàng bỏ qua.
Tuy rằng thượng tướng Lý Hồng Vũ đã quyết định cái phương án này sau khi mời họp hội nghị khẩn cấp với mặt đất, thế nhưng tất cả mọi người đều biết, thượng tướng đã chuẩn bị tốt cho việc gánh chịu tất cả trách nhiệm. Một khi cái tiểu đoàn thiết giáp kia thất bại, mười sáu sư đoàn thiết giáp của quân đồng minh sẽ lập tức rơi vào trong hiểm cảnh hay thậm chí là kết cục toàn quân bị diệt, việc này đã đủ để cho thượng tướng đi lên toà án quân sự!
Ngay trong lúc phân vân trong loại suy tính thiệt hơn này, cái phương án này đã tới được trong tay Hastings...
"Cứ đánh như vậy đi, ta sẽ chịu mọi trách nhiệm!" Câu nói này của nguyên soái Hastings đã đặt lên một tầng bảo đảm kiên cố không gì sánh được cho kế hoạch tác chiến trên thực tế đã khởi động này!
Hiện tại, lục quân đã đổ bộ lên đất liền, coi như muốn đổi ý thì cũng không còn kịp nữa rồi.
Các tham mưu một bên bận bịu với công việc trong tay, một bên lo lắng mà chờ đợi, thỉnh thoảng đối mắt với nhau, đều là sự âu lo và sốt ruột.
Cái tiểu đoàn thiết giáp kia đã tới nơi nào rồi, chiến đấu sẽ bắt đầu theo một phương thức như thế nào, quân địch có thể rút lui có thể hay không, vị thiếu tướng Leray tên là Điền Hành Kiện kia đến tột cùng là có thể hoàn thành lần dụ địch đủ để được ghi vào sử sách này hay không...
Tất cả các vấn đề đều vẫn chưa có đáp án, các máy bay chiến đấu ở tiền tuyến cho tới bây giờ vẫn chưa thu được tín hiệu ước định của cái tiểu đoàn thiết giáp kia, càng không có bất cứ hình ảnh và tin tức gì truyền về.
Từng đợt máy bay chiến đấu tiến vào tầng khí quyển, lượn vòng quanh không trung mà chờ đợi, sau khi tiêu hao hết năng lượng, lại bị đợt máy bay chiến đấu khác thay thế.
Cái tiểu đoàn thiết giáp kia chỉ có khi hoàn thành được nhiệm vụ thu hút, khiến cho cả sư đoàn thiết giáp số 2 theo sau thì mới phát ra được tín hiệu. Và chỉ có khi thu được tín hiệu của bọn họ, tốp máy bay mới có thể xuất hiện và phát động tấn công vào sư đoàn thiết giáp số 2. Bằng không, nếu tốp máy bay xuất hiện quá sớm thì sẽ quấy nhiễu sự phán đoán của quân địch về thực lực và ý đồ của tiểu đoàn thiết giáp.
Chờ đợi trong lo lắng, không thể nghi ngờ chính là sự dày vò khó chịu nhất trong cuộc sống.
Bầu không khí theo thời gian trôi qua càng ngày càng trở nên khẩn trương! Mọi người khi đi qua đài điều khiển trung tâm đều không tự chủ được mà quang sang nhìn về phía mấy chục chiếc màn hình ảo bên trái đài điều khiển. Những chiếc màn hình kia chính là hình ảnh thời gian thực mà máy bay chiến đấu tiền tuyến truyền về.
Mây trắng giống như từng sợi bông tơ từ hai bên đầu máy bay mau chóng vụt qua thân máy bay và hai cánh rồi bay về phía sau.
"Phía trước đã là tuyến cảnh giới rồi, xem ra chúng ta cũng chờ không được rồi, đi thôi, đổi cho đợt tiếp." Trong kênh liên lạc đã truyền đến tiếng của máy bay hộ vệ.
Trần Đào quay đầu, xuyên thấu qua chiếc kính mắt bảo hộ điện tử trên mũ giáp, nhìn về phía máy bay yểm trợ ở bên cạnh: "Giảm tốc độ, chờ thêm một chút xem..."
"Đợi thêm mười mấy giây nữa?... "Trong khoang lái trong suốt của máy bay yểm trợ, người đồng đội cộng tác nhiều năm Tạ Cương đang lắc lắc mũ giáp, chiếc kính mắt bảo hộ màu đen đang phản xạ ánh nắng.
Trần Đào nhìn qua máy đo lường trên đài điều khiển của máy bay chiến đấu, khoảng cách với tuyến cảnh giới đã rất gần rồi. Trước khi thu được tín hiệu, tuyến cảnh giới bất kể thế nào thì cũng không thể vượt qua. Anh ta lại nhìn qua ra đa, phía sau, năm mươi tám chiếc máy bay chiến đấu còn lại của sáu trung đội bay hoàn chỉnh đang xếp thành một hình tam giác lớn chỉnh tề mà theo sát phía sau mình.
" Được rồi..." Trần Đào tiếc hận mà thở dài, đưa tay định gạt xuống nút phát tín hiệu tập thể trở về địa điểm xuất phát.
Ngay trong nháy mắt khi đầu ngón tay của anh ta vừa tiếp xúc với nút tín hiệu, đột nhiên, tín hiệu đặc biệt trên đài điều khiển chợt nổi lên một ngọn đèn đỏ. Ngay sau đó, lại là một ngọn đèn nữa. Sau khi ba ngọn đèn đỏ sáng lên liên tiếp thì liền đồng thời chuyển thành đèn xanh!
"Mọi người có thấy không?" Kênh liên lạc lặng ngắt như tờ, khiến cho Trần Đào cảm thấy có chút không đúng thật.
"Thấy rồi!" Theo một tiếng kêu to của Tạ Cương, cả kênh liên lạc liền bộc phát ra một tràng hoan hô vang tận mây xanh.
Ba ngọn đèn đỏ chuyển thành xanh, nhiệm vụ thành công, tấn công không hạn chế!
Một dòng điện lưu khiến cho người ta tê dại trong nháy mắt đã tỏa đi khắp toàn thân Trần Đào, anh ta liền mau chóng khóa lấy vị trí tín hiệu, tay cầm chặt lấy bánh lái của máy bay chiến đấu, đẩy mạnh về phía trước, hét lớn: "Theo tôi!!!"
"Rõ!!!" Trong tiếng đáp lời đồng thanh, máy đẩy phần đuôi của sáu mươi chiếc máy bay chiến đấu vũ trụ liền đồng thời lóe sáng, bầy máy bay giống như một đợt tên rời khỏi dây cung, xuyên qua tầng mây, gầm thét bay về phía Bắc khu nông nghiệp Frings.
Núi sông hùng vĩ mau chóng vụt qua dưới máy bay, vài giây sau, bầy máy bay đã đột phá ra khỏi tuyến cảnh giới. Càng tới gần khu vực chiến đấu, các phi công lại càng cảm thấy nhiệt huyết sôi trào. Ba ngọn đèn xanh trên máy tín hiệu đặc thù của máy bay chiến đấu đã khiến cho cả người bọn họ đều tràn đầy sức mạnh.
Mấy chục dãy chiến hào giăng khắp nơi đang vụt qua, đó là sản phẩm dở dang tạm thời đào móc của sư đoàn thiết giáp Jaban khi đóng quân... Một khoảng rừng cây đang vụt qua, cây cối gãy đổ cùng với thi thể của mấy chục chiếc robot giống như một con đường kéo dài mấy km... Một cao điểm nho nhỏ và một hẻm núi đang vụt qua, vô số thi thể robot xếp thành tầng tầng lớp lớp, giống như một khu mộ của robot...
Cảnh báo của rada chợt vang lên, mấy chục quả tên lửa từ vùng núi xa xa đang bay lên bầu trời.
"Né tránh tự do, tấn công không hạn chế!" Sau khi hạ xuống mệnh lệnh, Trần Đào liền điều khiển máy bay chiến đấu bay thẳng lên trên, bắn ra hai quả tên lửa dẫn dụ rồi dựa vào kỹ thuật bay thông thạo mà lộn mình tránh khỏi tên lửa. Sau đó, xuyên thấu qua khoang lái, anh ta liền thấy được đám đông hàng nghìn các robot Jaban đang ùn ùn trên mặt đất kia, giống như đàn thú di chuyển đang chạy vội về phía trước.
Phía trước màn bụi đất cuồn cuộn che kín bầu trời của đàn robot, hơn hai trăm chiếc robot màu đỏ đang xuyên qua rừng cây, vượt núi vượt suối mà chạy như điên!
Mà ở giữa các robot màu đỏ và robot Jaban, mười chiếc robot màu trắng đang vừa chạy vừa thỉnh thoảng dừng lại quay người giết vào trong đàn robot xông tới của Jaban. Mỗi lần đều khơi ra một hồi hỗn loạn.
"Một trung đoàn.. Hai trung đoàn... Ba trung đoàn..." Trong kênh liên lạc đã truyền đến giọng nói kích động của Tạ Cương: "Phía tây vẫn còn có một trung đoàn đang áp sát về phía bên này nữa. Cả sư đoàn, cả sư đoàn của bọn hắn đều ở chỗ này!"
" Trenock muôn năm!" Các máy bay chiến đấu Trenock giống như mấy chục con chim hải âu bay lượn trời cao, mau chóng đan xen làm một cú chuyển ngoặt trên không trung, sau đó lao xuống mặt đất.
Mặt đất đột ngột phóng to trên màn hình chính của đài điều khiển trung tâm, khi từng quả tên lửa đối đất và pháo năng lượng của máy bay thổi bùng lên từng đám mây nấm trong đám đông bộ đội thiết giáp Jaban, khắp nơi trên đại sảnh chỉ huy của tàu chỉ huy Hermod đều là một cảnh tượng reo vui!
Lời tác giả: Ta rất tự hào vì có được một đội Phỉ Quân như thế. Sự duy trì của mọi người đã khiến cho Mạo Bài nhất phi trùng thiên. Tốc độ tăng mấy trăm phiếu trong khoảng thời gian hai giờ đồng hồ ngắn ngủi, ta tin tưởng sẽ làm cho rất nhiều người cảm thấy đố kị.
Lời dịch giả: Một chương viết hay, với đoạn mô tả tâm trạng của người phi công, tác giả dường rất biết cách để kích động tâm tình độc giả. (Y)