Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 594

“Trưởng quan, chúng ta vì sao phải chờ tới kẻ địch bắt đầu phát động công kích, chiến hạm vận tải mới tiến vào khu vực phòng không?”

Trên bầu trời xanh thẳm, hơn một ngàn chiến cơ chia làm nhiều nhóm phi hành. Ba mươi chiến hạm vận tải cỡ trung, trong vòng vây của đàn chiến cơ. Dựa vào trong tốp chiến cơ trước nhất, chiến cơ nhẹ nhàng xếp cánh.

Phi công nhìn về phía máy bay dẫn đầu của mình.

“Bởi vì chúng ta cần mặt đất tranh thủ năm phút đồng hồ thời gian cho chiến hạm vận tải.” Collins trung tướng tự mình đảm nhiệm dẫn đầu tốp máy bay đệ nhất đưa tay giải trừ hệ thống bảo hiểm của vũ khí chiến cơ, “Đây là yêu cầu đặc biệt của quan chỉ huy tiểu đoàn Cảm Tử Điền thiếu tướng.”

“Hơn một trăm chiếc cơ giáp, tranh thủ năm phút đồng hồ?!” Đám phi công trong kênh thông tin nhất thời ồn ào.

“Đúng vậy.” Collins nói.

“Điều này sao có thể?” Một gã phi công nói.

“Có thể sẽ là có thể.” Collins mở chốt động cơ đẩy gia tốc: “Theo sau tôi!”

“Nên nhìn chúng tôi!”

Trên màn hình TV xuất hiện mấy chữ, làm cho cả Trenock đều rối loạn.

Mọi người hỏi thăm tin tức chung quanh, bức thiết muốn tất cả cái này rốt cục là chuyện gì xảy ra.

Đó là một dạng hành động gì, hành động kia và tiểu đoàn Cảm Tử trong miệng của Lemek có quan hệ không, chiến cuộc tiến hành tới trình độ gì, các chiến sĩ này, còn có bao nhiêu người sống?

Đợi, cũng không có kéo dài bao lâu thời gian.

Ngay khi tất cả mọi người nhận được tin tức, lúc mở TV, trên TV xuất hiện một gã binh sĩ.

Vị nhất đẳng binh này đầu tóc lộn xộn, trên mặt tất cả đều là bụi ngồi ở dưới một thân cây, ánh mắt nhìn màn ảnh không nói lời nào, một lát sau, hắn ngây ngốc hỏi: “Bắt đầu chưa?”

Bên cạnh truyền đến một trận tiếng cười, có âm thanh nói, đây là thiết bị ghi lại ở chiến trường, cậu mở chốt lên thử xem.

Nhất đẳng binh có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, nói thầm: “Tôi tưởng cái này là máy quay phim chứ.”

Nói xong, hắn thanh thanh tiếng nói, quay lại màn ảnh nói: “Tôi là Tiễn Phi, trưởng ban của ban hai đại đội ba tiểu đoàn một thuộc sư đoàn bọc thép mười ba Trenock, là nhất đẳng binh. Cái này là di ngôn của tôi. Đầu tiên, tôi muốn nói cho bạn gái NaNa của tôi biết, sợ rằng không thể trở về mừng năm mới với em. Lúc đầu anh xin nghỉ, kết quả đại đội trưởng không phê, hiện tại hắn thật ra có phê, nhưng anh lại không đi được.”

Bên cạnh truyền đến một tiếng quát lớn, lập tức là một mảnh cười vang, nhất đẳng binh Tiễn Phi rụt cái cổ rất rõ ràng, cúi đầu con ngươi tiếp tục nhìn màn ảnh nói: “Cái gì mà anh chết em tái giá các loại lời vô ích anh không nói, dù sao chúng ta cũng chưa có kết hôn. Anh chỉ có thể ở chỗ này nói cho em biết, anh rất yêu em, nếu như anh sống, em coi như anh hiện tại là đang cầu hôn em, nếu như anh chết, coi như làm một hồi ức trong cuộc sống của em đi.”

“Ừm, không thể theo như em nói, nếu không để ba mẹ anh nói, sẽ bị mắng.”

Nói đến đây lúc, nhất đẳng binh rất rõ ràng có một chút dừng lại ngắn, viền mắt bỗng nhiên đỏ lên: “Ba mẹ, con trai không thể tận hiếu. Cũng không có cái gì có thể để lại cho ba mẹ. Bất quá, hai ngày trước con trai có lập công, phỏng chừng quân bộ sẽ phát huân chương, ba mẹ giữ đi. Giữa nó giùm con trai. Con trai là chết trận, không làm cho ba mẹ mất mặt, Tiểu Xú, Quả Quả, mấy tên khốn kiếp các người nếu có thể thấy, nhớ giúp tôi nuôi ba mẹ tôi. Kiếp sau, chúng ta vẫn là anh em tốt.”

Nói xong, nhất đẳng binh âm điệu đã mang theo tiếng khóc âm khi nước mắt tràn mi ra trong nháy mắt, lao ra màn ảnh.

Sau một lát, một gã nhị đẳng binh thoạt nhìn tuổi tương đối nhỏ, vành mắt đỏ rực chen tới trong hình ảnh. Còn chưa nói gì, nước mắt cố nén đã rớt xuống.

Bên cạnh có người mắng, “Không có tiền đồ, nói xong rồi khóc.”

Nhị đẳng binh dùng ống tay áo lau nước mắt, trên khuôn mặt bẩn càng bẩn hơn: “Các người đều có cha mẹ, lão tử cha mẹ đều đã chết, lại không có bạn gái, nói với ai đây?!”

Ngoài hình ảnh im lặng một trận, một đôi bàn tay to ôm đầu vai của nhị đẳng binh.

Nhị đẳng binh lấy tay bưng kín mặt, khóc thành tiếng tới: “Đại Chí, ai con mẹ nó nói mày cũng tham gia quân ngũ. Không biết mày chết chưa. Muốn chưa chết, mỗi năm đi đưa hoa cho ba mẹ tao một phần, đấp thêm miếng đất.”

Nhị đẳng binh rời khỏi, xuất hiện tiếp theo chính là một gã trung úy khuôn mặt cương nghị, cắn chặt răng.

Tuy rằng hắn dùng lực khống chế bản thân, sau khi nói xong cho cha mẹ, cho vợ, mà khi nói đến con trai bốn tuổi của mình, nước mắt trào ra, từng giọt từng giọt rơi xuống.

Lau thế nào cũng không sạch sẽ: “Nghe lời của mẹ con, con trai ngoan, đừng con mẹ nó đi sai đường như ba. Ba là anh hùng, con trai cũng là hảo hán. Nếu ai khi dễ con thì cứ đánh con mẹ nó. Thầy cô có hỏi, nói là ba con nói!”

Trung úy rời khỏi, một người rồi lại một người chiến sĩ đi vào màn ảnh. Bọn họ chảy lệ cáo biệt cùng người nhà của mình.

Hoặc thẳng thắn, hoặc lải nhải, những khuôn mặt bẩn ấy, thay phiên xuất hiện trong màn ảnh.

Trước TV, dân chúng nhìn những chiến sĩ đang khóc, nhìn khuôn mặt trẻ tuổi, nước mắt, sớm đã thành hai dòng lệ trong bất tri bất giác.

Cũng không biết là sau bao nhiêu người chiến sĩ, hình ảnh di ngôn biến mất.

Xuất hiện trong hình ảnh, là hình ảnh do chiến cơ quay lại.

Giữa màn ảnh và mặt đất, nhóm chiến cơ rợp trời rợp đất, dường như một bầy chim di trú đông nghịt, sau khi vượt qua một ngọn núi màu trắng, bỗng nhiên lao xuống phía dưới, đánh về phía cơ giáp bọc thép Jaban dày đặc. Vô số đạn đạo pháo năng lượng, cuộn trào mà ra, hướng về mặt đất.

Ánh sáng trắng của vụ nổ, trong nháy mắt bao trùm toàn bộ màn hình. Màn ảnh nhanh chóng kéo về phía trên.

Dãy núi trên mặt đất nhanh chóng thu nhỏ lại, nhưng mọi người có thể thấy, vẫn là những tia sáng vụ nổ như bọt biển trong một bồn tắm lớn.

Phát sóng trực tiếp tại chiến địa!

Đây là hình ảnh làm cho người ta kinh tâm động phách, thông qua di ngôn làm cho đau lòng, càng níu chặt tâm của khán giả.

Chiến cơ liều chết công kích về phía cơ giáp bọc thép Jaban đầy khắp núi đồi, mà đạn đạo phòng không và lửa đạn của cơ giáp Jaban, đã ở trong nháy mắt lấp đầy khoảng không bầu trời.

Vô số đạn dụ đạo bắn ra, xoay tròn trên bầu trời.

Vô số đạn đạo tán loạn trên không trung, hoặc bị đạn dụ đạo bắt, hóa thành một làn khói đen đọng lại trên bầu trời, hoặc đi qua đường chặn của đạn dụ đạo, hăng hái bay về chiến cơ trên không trung.

Chiến đấu ngay từ đầu, cũng đã là kịch liệt làm cho không thở nổi.

Dưới mặt đất, cơ giáp bọc thép Jaban đã toàn bộ tản ra, tăng tốc đột tiến. Ngay tại phía trước bọn họ đột tiến, là một ngọn núi cao không thể thấy rõ. Mà ở dưới sười núi, một chi bộ đội nho nhỏ tập kết thành trận hình tam giác đột kích, đứng ở nơi đó.

Giống như một con thuyền nhỏ bình thản trước sóng to gió lớn ngoài biển khởi.

Thời gian trôi qua từng giây, vài phút chiến đấu ngắn, đối với mọi người mà nói, dài như mấy thế kỷ. Mắt thấy cơ giáp bọc thép Jaban cách đội hình cơ giáp màu đỏ càng ngày càng gần, tâm của mọi người, đều trở nên căng thẳng.

“Thí Thí, chuẩn bị xong chưa?” Mập mạp cởi áo của mình, để cánh tay trần nắm chặt cần điều khiển.

“Chuẩn bị xong rồi.” Tiểu Thí Hài hồi đáp.

“Mọi người chuẩn bị, đếm ngược theo thời gian.” Mập mạp ngẩng đầu nhìn trên bầu trời, ba mươi chiến hạm vận tải cỡ trung, ba mươi quả bóng bầu dục thật lớn, che đậy khoảng không bầu trời, vô số đạn đạo từ mặt đất bay lên trời, đánh về phía chiến hạm vận tải. Một ít đạn đạo bị chặn lại, nhưng càng nhiều đạn đạo đột phá phong tỏa, đánh lên vòng bảo hộ năng lượng của chiến hạm vận tải.

Vòng bảo hộ năng lượng của mỗi một chiến hạm vận tải, đều đã thành màu đỏ. Vụ nổ kịch liệt như mưa xối xả trong hồ nước, chỉ có thể nhìn thấy từng đợt gợn sóng. Vòng bảo hộ năng lượng run rẩy, dường như tùy thời đều có thể bị hủy.

“Mười, chín, tám, bảy...” Mập mạp quay đầu, nhìn chằm chằm một chiếc Anubis ở giữa cơ giáp bọc thép Jaban.

Khoảng cách, càng ngày càng gần.

“Bốn, ba, hai, một...” Âm thanh của mập mạp, càng ngày càng lạnh, máu càng ngày càng nóng.

“Giết!!!!!!!!!!”

Khi mập mạp đếm ngược theo thời gian kết thúc, một tiếng hét hò không gì sánh được, vang thẳng tận trời, ầm ĩ trong sơn cốc, kích động phong vân trên bầu trời!

Một trăm sáu mươi chiếc cơ giáp màu đỏ, mười chiếc cơ giáp màu trắng, dường như tên rời dây cung, hướng về đám cơ giáp màu đen nhanh như điện chớp.

Động cơ cơ giáp nổ vang, bụi bặm bốc lên do chạy, giống như một trường mâu tráng kiện thẳng tắp. Hai km, một km, năm trăm mét, ba trăm mét, một trăm mét

Theo một tiếng nổ, hai nhóm cơ giáp đen đỏ, dường như hai đàn trâu phát cuồng, đụng mạnh vào nhau.

Trong hình ảnh quay chụp từ bầu trời, mọi người có thể thấy rất rõ ràng sóng xung kích khuếch tán bốn phía đánh trong nháy mắt, có thể thấy rõ ràng cảnh tượng cuồng bạo người ngã ngựa đổ.

Đây là di ngôn của chiến sĩ nằm ở lại?

Đây binh lực của quân đội Trenock bị vây dưới hoàn cảnh xấu tuyệt đối?!

Không ai có thể ngồi ở trên ghế xem TV nữa, theo một tiếng la, tất cả đàn ông đều đỏ con mắt đứng lên, nắm tay rất nhanh, gân xanh lộ ra trên cổ điên cuồng hét lên. Một cổ nhiệt huyết, một cổ bi thương, xông thẳng lên đỉnh đầu tại giờ khắc này. Toàn bộ thế giới đều biến mất, trong mắt của những gã đàn ông này, chỉ có một chi bộ đội bọc thép màu đỏ!

Giết, giết, giết!

Tựa hồ là đáp lại tiếng hét lên điên cuồng đầy tâm huyết khiến cho toàn bộ vũ trụ rung động, đàn cơ giáp màu đỏ hung hăng lao vào đàn cơ giáp Jaban.

Bọn họ không phụ sự mong đợi của mọi người.

Đàn cơ giáp màu đen, nát bấy như cành hoa trước mặt bọn họ.

Dưới sự dẫn dắt của mười chiếc cơ giáp màu trắng, điên cuồng mà quơ dao la-de trong tay.

Toàn bộ cơ giáp màu đỏ dùng một loại tư thái gần như điên cuồng và tốc độ đột tiến về phía trước. Từng chiếc cơ giáp Jaban vỡ vụn, phát nổ trong chém giết điên cuồng của bọn họ. Vô số linh kiện và hài cốt, vung vãi bốn phía.

“Được, được lắm!” Những gã đàn ông trước TV đã dường như điên. Bọn họ cắn răng, cả người run gầm nhẹ, muốn cổ vũ cho nhóm cơ giáp màu đỏ nỗ lực lên.

Trước mặt cơ giáp màu trắng, cơ giáp Jaban không ngừng tụ tập, nỗ lực dùng trọng binh ngăn cản bọn họ đi tới.

Thế nhưng, mỗi một lần giơ đao cơ giáp màu trắng, mỗi một lần giẫm chận tại chỗ, những trận phòng ngự dày như thép, sẽ bị vỡ vụn, sẽ bị xuyên thấu.

Quan quân Jaban đã hoàn toàn bị áp chế thông tin điện tử đang lớn tiếng kêu to trong loa phóng thanh, dải đất bằng phẳng dưới chân núi, cơ giáp màu đen vốn dĩ tản ra đang hợp lại ở giữa.

Trên bầu trời, chiến cơ còn đang liều mạng công kích tới. Chiến hạm vận tải còn đang mạnh mẽ đáp xuống trong hỏa lực phòng không dày đặc.

Toàn bộ thế giới, đã là một mảng điên cuồng.
Bình Luận (0)
Comment