Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 683

Tiếng hoan hô quanh quẩn ở bên tai, toàn bộ đại sảnh chỉ huy, đã là một mảnh sung sướng vô cùng.

Tất cả mọi người đang nhảy, kêu, ôm lấy nhau. Bất kể là quan binh Phỉ Quân, vẫn là quan binh hạm đội Mị Ảnh, vào giờ phút này đã không có gì ngăn cách nữa. Những nam nhân cùng nhau chiến đấu kiahung hăng vỗ tay hoan nghênh lẫn nhau, hung hăng ôm, hung hăng vỗ vỗ bả vai đối phương, đấm ngực đối phương.

Đây không phải là một lần cạnh tranh thành công bình thường, không phải một lần thu mua thành công... Đây là thắng lợi trong chiến tranh, là dùng máu tươi, sinh mệnh cùng ý chí mới đổi lấy được.

Mấy giờ gần đây, bọn họ chạy ở cận kề cái chết, đi qua ở trong luồng sáng nổ mạnh, nổ súng ở trong ánh sáng chết chóc tung hoành bốn phía. Bọn họ chân thành đoàn kết, đồng tâm hiệp lực với nhau, giành giật từng giây từng phút để bổ sung năng lượng cho chủ pháo, hai mắt đỏ hồng tập trung đối thủ, sữa chữa khẩn cấp đến mồ hôi ướt đẫm. Bọn họ vì mỗi một lần sai lầm mà hối hận, vì mỗi một lần trúng mục tiêu mà vui vẻ...

Bọn họ dùng sinh mệnh làm tiền đặt cược, chiến thắng, ngay tại lúc này bùng nổ thành tiếng hoan hô vang tận mây xanh!

Đây là âm thanh thuộc về người thắng, là ngọn lửa của thời đại này, là ánh sáng khi sinh mệnh thiêu đốt tạo thành, là tiếng nổ tung rung động linh hồn!

Rất nhiều người trong bọn họ, ở trong thời đại bình thường có lẽ chỉ là một kẻ tầm thường, có lẽ chính là một người nhút nhát yếu đuối, có lẽ chỉ là một người bán hàng rong, một người nông dân, một người diễn xiếc rong ngoài đường hoặc một tên công nhân viên chức cả ngày chờ đợi tăng lương bình thường. Thế nhưng, tại thời đại rộng lớn mạnh mẽ này, bọn họ, lại không hề do dự lấy danh nghĩa một người nam nhân, máu tưới sa trường, liều chết chiến đấu.

Gặp phải vũ trụ đại chiến, là sự bất hạnh của mỗi một người nam nhân ở thời đại này, cũng là sự may mắn của bọn hắn.

Ai cũng không biết rằng, sau khi chiến tranh chấm dứt, sẽ có bao nhiêu nam nhân như vậy, nằm lại trong biển sao mênh mông, nằm lại trên mặt đất lạnh lẽo. Thậm chí trong bọn họ sẽ có vô số người ngay cả một tấm bia mộ cũng sẽ không có. Thế nhưng, ở thời đại này, bọn họ đã để lại bước chân của bản thân, để lại tiếng nói của bản thân, để lại máu của bản thân.

Tương lai, một thế hệ lại một thế hệ sẽ đứng ở bên trong tiếng hò hét của bọn hắn, đứng như bóng dáng xung phong của bọn hắn, đứng trên mặt đất mà bọn hắn đã dùng máu tươi tưới ướt, tiếp tục kéo dài văn minh nhân loại.

Đến lúc đó, có lẽ tất cả cũng đã trở về với bụi đất. Nhưng bây giờ, dù ai cũng không cách nào ngăn cản những nam nhân này cố gắng, dù ai cũng không cách nào làm lạnh đi nhiệt huyết sôi trào của bọn họ, dù ai cũng không cách nào thổi tan thanh âm hét lên điên cuồng của bọn họ, tiếng hò hét, tiếng cười cùng bọn họ tiếng khóc của các nữ binh cũng đã cống hiến toàn bộ lực lượng vì thắng lợi ở giữa bọn họ.

Ngày 2 tháng 1 năm2064, chiến dịch ở tinh hệ Ngưu Vĩ kết thúc.

Chiến dịch này, hạm đội Phỉ Quân dùng binh lực ba đơn vị hạm đội cấp độ S cùng một chi hạm đội cấp độ B, đánh bại tập đoàn hạm đội nổi tiếng thiên hạ của Jaban là tập đoàn hạm đội Long Kỵ. Phá huỷ 306 chiếc tàu chiến lớn nhỏ, thu được một trăm mười chín chiếc tàu chiến.

Danh tướng Jaban là Oblon chết trận.

***

Ôm đám người Feowain, Blatter, Tony xong, mập mạp nhận từ Karl một điếu điếu thuốc, kẹp ở trên lỗ tai, đi ra khỏi đại sảnh chỉ huy.

Trên hành lang thật dài, bọn quan binh sắc mặt ửng hồng hai mắt sáng lên hưng phấn đến nỗi không kềm chế được, dùng ánh mắt tôn kính nhìn theo vị trung tướng Phỉ Quân bọn họ mới vừa quen này xuyên qua giữa đám người bọn họ.

Từng đợt tiếng vỗ tay vang lên, chợt khuếch tán ra, giống như tiếng sấm.

Mập mạp vẫn duy trì nụ cười trên mặt, gật đầu, xuyên qua đám người đi đến chỗ ban công hình tròn cao nhất trên hạm kiều Mẫu Hạm.

Phía trên ban công có lồng cách ly trong suốt, đem toàn bộ ban công trùm kín. Nhìn từ đàng xa, quả cầu thủy tinh cùng thông đạo ban công thật dài nối cùng một chỗ, càng giống là một cây diêm trên hạm kiều.

Tầm nhìn, lập tức trở nên rộng hơn rất nhiều. Nhưng ngôi sao mang ánh sáng ngọc, theo bốn phương tám hướng quay xung quanh chỗ này.

Cửa tự động ở sau người đóng lại, tiếng vỗ tay liền biến mất.

Mập mạp gở xuống điếu thuốc lá có chút gấp khúc trên lỗ tai, lấy tay vuốt vuốt rồi châm lửa. Hít sâu một hơi, mặc cho khói thuốc lăn tiến vào trong phổi.

Đứng ở trên ban công, mập mạp chợt nhớ tới trước đây, khi sinh nhật sáu tuổi, mẫu thân đưa cho mình một cái hộp âm nhạc từ xưa. Đó là một cái hộp xinh đẹp có phong cách cổ xưa, chỉ cần mở ra, là có thể thấy bên trong có một quả cầu thủy tinh trong suốt.

Ở bên trong quả cầu thủy tinh, có phòng ở, cũng có hình người khiêu vũ. Chỉ cần rung nhẹ nhàng, ở bên trong quả cầu sẽ có tuyết lớn đầy trời, hai hình người một nam một nữ ở trong tiếng nhạc, chậm rãi nhảy múa.

Mình bây giờ, đã giống như một hình người bên trong quả cầu thủy tinh trong hộp âm nhạc, không biết, ở trong vũ trụ trong tinh không, có thể có một nhà ba người ấm áp, đang lẳng lặng nhìn mình hay không.

Mập mạp ngậm lấy điếu thuốc, dùng tay nắm lấy lan can.

Trong hư không cách đó không xa, hạm đội đang thi hành công tác quét sạch cuối cùng. Từng cái chiến cơ bay múa vây quanh chiến hạm Jaban đầu hàng, một chiếc lại một chiếc cơ giáp vũ trụ, theo chiến hạm Phỉ Quân đang đề phòng ở bên cạnh phóng ra, bay về phía chiến hạm Jaban đã đóng cửa động cơ.

Mấy chiếc xuyên qua cơ chở rất nhiều tù binh bay sát qua mấy chiếc xuyên qua cơ chở theo rất nhiều binh lính Phỉ Quân. Ở chỗ xa hơn, chi hạm đội Trenock nửa giờ sau mưới phát tới tín hiệu thông tin kia, đã hiện ra thân hình.

Thuốc lá, thiêu đốt ở trên ngón tay, làn khói màu xanh lượn lờ bay lên. Ánh mắt mập mạp, đã rơi vào một mảng hài cốt lớn đang trôi nổi trong hư không ở phương xa.

Đó là tàu Hàng không mẫu hạm [Vinh Quang Vô Thượng].

Hiện tại, chiếc chiến hạm khổng lồ này, đã vỡ tan thành nhiều mảnh. Nổ mạnh kéo dài gần 10 phút, từ trong ra ngoài phá hủy cả thân thể của nó. Hàng nghìn đơn vị hài cốt lớn nhỏ, hợp thành một dải tiểu hành tinh. Một khối hài cốt to nhất, là ở đuôi chiến hạm. Khối hài cốt này liên tiếp với hơn một nửa hạm kiều, tối đen như mực, giống như là chỗ ở của ma quỷ.

Thuốc lá đổi tới đổi lui trên ngón tay. Đầu điếu thuốc màu đỏ, giống như là một tinh linh đang nhảy múa.

Nhớ lại trận chiến vừa rồi, bàn tay cầm lấy điếu thuốc của mập mạp, còn có chút run rẩy.

Hải quân vũ trụ của Jaban, bất kể là tàu chiến, điện tử hay là tố chất nhân viên cùng các phương diện khác đến xem, cũng không phải là đối thủ của Payon. Thế nhưng, một vị danh tướng, lại có thể làm cho loại chênh lệch mà người thường khiếp sợ này thu nhỏ lại đến mức gần như không thể nhận ra được.

Oblon, tuyệt đối là một trong những đối thủ cực mạnh mà chính mình từng gặp qua. Nếu như không phải là do mình dẫn theo hạm đội cường đại nhất Payon, nếu như không phải mình đã biết trước sự tồn tại của đối phương, lại có điều tra hạm ẩn hình len lén phát hiện vị trí của đối phương, thì chỉ sợ rằng, hiện tại đứng ở chỗ này nhìn mảnh sao trời này, chính là tên đại tướng Jaban độc nhãn kia rồi.

Mập mạp kinh ngạc phát hiện, chính mình có một chút sợ hãi, nhưng càng nhiều, lại là hưng phấn do a-đrê-na-lin mạnh mẽ tiết ra.

Mảnh hài cốt ở phương xa kia biểu hiện, chính là tên danh tướng thứ nhất trên con đường đi tới của Phỉ Quân, mà đó cũng không phải người cuối cùng. Mà Oblon, cũng không phải là kẻ lợi hại nhất trong trận doanh Tây Ước. Đứng ở phía trên hắn còn có thật nhiều người khác.

Huống hồ, cái bảng xếp hạng kia, đã là nhiều năm trước rồi.

Từ nơi này bắt đầu, Phỉ Quân, sẽ dọc theo con đường này đi thẳng xuống dưới, đi khiêu chiến một đám kẻ địch cường đại hơn.

Có lẽ một bước tới trời, có lẽ là vạn kiếp bất phục.
Bình Luận (0)
Comment