Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 824

Phòng khách sơn trang Beverly. Xa hoa mà lịch sự tao nhã.

Gia cụ bằng gỗ ngàn năm đến từ Tartanya, sô pha bằng da voi Pema đến từ tinh hệ Sidon đế quốc Binalter, còn có đồ sứ tinh mĩ xuất xứ từ Tây Bộ nước cộng hoà Verón, không một thứ nào không biểu hiện thân phận cùng chức vị của chủ nhân.

Ánh mặt trời chiếu lên bể bơi ở bên ngoài cửa thủy tinh tự động của phòng khách, từng tia sáng chiếu lên mặt lăn tăn lay động rồi hắt ngược lại, chiếu lên trên trần nhà thành một mảnh vằn nước nhộn nhạo.

Mười mấy tên quan lại quyền quý quần áo tinh tế, hoặc ngồi hoặc đứng, chỉ yên lặng mà nhìn vằn nước nhộn nhạo, yên tĩnh lặng im giống như chết.

Có tiếng bước chân truyền đến, hai tỷ muội sanh đôi gần như như hình với bóng cùng Barbara xuất hiện ở trước mắt mọi người.

"Tiểu thư Barbara sẽ nhanh chóng xuống đây, mời mọi người chờ một chút." Hai người sanh đôi nói một cách lạnh nhạt.

"Đã hai giờ rồi," bầu không khí tràn đầy áp lực, bị lão Miller với vẻ mặt tồi tệ đánh vỡ. Hắn đứng dậy, lắc đầu nói: "Xem ra, nàng cũng không có biện pháp gì rồi.".

Lão Miller nói xong, ở dưới sự giúp đỡ của con em gia tộc, run run rẩy rẩy đi về phía cửa chính.

Một đêm ngắn ngủn, lão nhân mà bất kể là tinh thần vẫn là thân thể, đều cứng rắn đến mức hình như vĩnh viễn cũng sẽ không bị bẻ gẫy này, đột nhiên liền suy sụp xuống.

Mọi người trong phòng khách lẳng lặng nhìn hắn, trong ánh mắt, có đồng tình, cũng có vui sướng khi người gặp họa.

Ở bên trong trận đấu tranh đêm qua, lão Miller là người tổn thất thảm trọng nhất trong các đại gia tộc. Không chỉ có cháu trai bị người khác vặn gãy cổ, đội cảnh vệ gia tộc gần như toàn diệt, mà ngay cả lực ảnh hưởng của hắn ở trong quân đội, cũng đã không có mấy người gọi điện ân cần thăm hỏi nữa, cho thấy lực ảnh hưởng đã không còn như dĩ vãng.

Hastings, cuối cùng vẫn là người thứ nhất trong quân đội.

Nếu như nói đoạn thời gian trước, hắn không hành động cùng rời đi làm cho lão Miller vẫn bị hắn đè nặng có cơ hội, như vậy, khi hắn mang theo hào quang đại thắng từ tinh vực Đông Nam trở về, cũng trong một đêm làm kinh sợ quần hùng, thì lão Miller trừ bỏ lùi về trong động, thì có lẽ đã không có lựa chọn nào khác.

Hastings, lão nhân ngồi ở xe lăn, ít nói ít hành động, luôn im lặng, tựa như một tòa núi lớn, không thể vượt qua, không thể chiến thắng.

Mặc dù thời gian dài như vậy, hắn chỉ đào móc cùng ủng hộ một chi bộ đội bị người khac schâm chọc là bộ đội dân binh. Thế nhưng, điều hắn thu hoạch được, cũng là gấp mười gấp trăm lần những người liều mạng luồn cúi ở đây.

Hiện tại, mọi người mới biết được, bộ đội dân binh kia, rốt cuộc cường hãn đến cỡ nào. Người đa mưu túc trí như Hastings không phải đi nhặt ve chai, mà là đang đào móc bảo tàng!

Rõ ràng, Barbara so với những người này đang ngồi đây đều hiểu rõ hơn Phỉ Quân cùng tên mập mạp kia. Nàng nhìn thấy giá trị của Phỉ Quân, cũng thấy được uy lực sau khi nhà Hastings cùng Phỉ Quân liên hợp.

Nàng nỗ lực chèn ép, nỗ lực hấp dẫn. Đáng tiếc, nàng không chỉ chậm từng bước so với Hastings. Điều quan trọng hơn là, khi nàng tổ chức ám sát Francis, làm làm bị thương Bernardote!

Tên thượng tướng Leray kia, cũng không phải một danh tướng có nghệ thuật chỉ huy siêu quần, có chiến thuật phong cách riêng, hắn ở trong bảng xếp hạng các tướng lĩnh Phỉ Minh thì cũng không hề có vị trí cao, thậm chí có thể nói bình thường đến mưc không có ai đi chú ý.

Thế nhưng, hắn cũng là tử huyệt của mập mạp. Ý nghĩa của tử huyệt, cũng không phải là đụng vào đó là có thể làm cho mập mạp chết.

Mà là ai động vào thì người đó chết!!!

Nghĩ đến đây, lại nhìn bóng dáng hiu quạnh của lão Miller đang đi về phía cửa, tất cả mọi người không khỏi phát ra một tiếng thở dài.

Đấu với người càng già càng lão luyện như Hastings, thì những người ở đây, cũng còn có chút hơi non nớt.

Theo chiến tranh bùng nổ đến bây giờ, bất kể là đối nội hay là đối ngoại, người ta cũng chỉ nhẹ nhàng ở bên trên bàn cờ phối hợp bố cục, thậm chí không hề tự mình chỉ huy một chiến dịch nào.

Mà bên này, đã thất bại thảm hại.

Nhìn thấy lão Miller sắp đi ra cửa chính phòng khách, đột nhiên. Cửa bị đẩy ra. Một thân ảnh gầy yếu cao ngất, xuất hiện ở trước cửa lớn.

Nước da trắng, ánh mắt thâm thúy, môi mỏng kiên cường, cái cằm vuông.....

Alker, Lý Phật!

Hắn đã trở lại!

***

Đón lấy ánh mắt của mọi người, Lý Phật chậm rãi đi vào phòng khách.

Bước chân hắn kiên định mạnh mẽ, thân hình vẫn thẳng tắp, ánh mắt cũng vẫn lợi hại giống như ưng như trước. Những cảm xúc thất bại, suy sút, khủng hoảng, tiêu cực, hình như vĩnh viễn đều khó có khả năng xuất hiện ở trên thân người nam nhân giống như sắt thép này.

Pires, Suoze cùng lãnh đạo cao cấp quân đội đều đứng nghiêm chào, mà tất cả mọi người trong phòng khách đều đứng lên.

"Mọi người ngồi đi," Lý Phật đi xuyên qua lối đi do đám người tự động tránh ra, đi đến cầu thang, giọng điệu bình thản nói: "Tôi đi lên xem Barbara một chút.".

Mọi người lặng im dùng ánh mắt gần như là kích động đưa Lý Phật đi lên thang lầu xong, đều ngồi xuống. Mà ngay cả lão Miller đã chạy tới cửa, cũng âm thầm về tới trên ghế sa lon.

Lý Phật xuất hiện, tựa như một liều thuốc trợ tim, làm cho tinh thần của tất cả mọi người rung lên, thân thể như trút được gánh nặng.

Bất kể thế cục trước mắt của Payon biến hóa như thế nào, cuối cùng hắn vẫn là Alke(r). Lý Phật, người mang theo hào quang bách chiến bách thắng mà đến.

Danh vọng của hắn ở trong suy nghĩ của dân chúng, vẫn cao tận trời như trước, bộ đội hắn nắm trong tay, vẫn chiếm cứ nửa quân đội như cũ.

Có dân chúng ủng hộ, có cơ giáp chiến hạm, có Lý Phật. Thì đoàn thể này vẫn không đến thời điểm thất bại!

Ít nhất, ở trên những phương diện bố trí quốc nội cùng tuyển cử Tổng Thống, thì bên ta đều đã đi trước. Nhà Hastings muốn ở trong thời gian mười ngày ngắn ngủn thay đổi tình thế, cũng không phải dễ dàng như vậy!

Xuyên qua hành lang yên tĩnh ở lầu hai, Lý Phật đứng ở trước cửa phòng Barbara, nhẹ nhàng gõ vang cửa gỗ màu trắng.

"Thùng thùng.....".

Cánh cửa tự động mở ra, có thể nhìn xuyên qua thấy cảnh núi rừng, căn phòng bỗng trống trải mà lạnh lùng. Barbara mặc đồ ngủ, ôm đầu gối ngồi ở cửa sổ sát đất cực lớn hình nửa vòng tròn, trong tay bưng một chén rượu, nhìn ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ gì.

"Anh đã trở về." Lý Phật nhìn muội muội của mình, nói một cách ôn nhu.

Trong phòng im ắng.

Thật lâu sau, Barbara mới thấp giọng nói: "Bọn họ chết rồi.".

"Anh biết." Lý Phật nhẹ nhàng mà nói.

"Xong rồi?" Barbara đặt chén rượu xuống, mạnh mẽ quay đầu lại: "Một câu anh biết, cứ như vậy là xong rồi?".

Nhìn trong mắt Barbara lóe ra nước mắt, Lý Phật bình tĩnh nói: "Anh sẽ vì bọn họ báo thù, không tiếc bất cứ giá nào.".

"Vậy anh phải đi làm!!!".

Nước mắt của Barbara, tràn mi mà ra.

Nàng kêu, hô như điên, sau đó nhảy xuống cửa sổ, bàn chân trần trụi chạy trên thảm, nhào vào trong lòng ngực Lý Phật. Bật khóc thảm thiết.

Lý Phật cắn răng gắt gao, vuốt ve tóc Barbara, ôn nhu an ủi: "Đừng khóc, anh sẽ đi. Anh sẽ tự tay loại bỏ hậu hoạn mà hai mươi năm trước chúng ta nên cùng nhau quét dọn, dùng cách mà em có thể hả giận nhất để xử lí...".

"Em muốn tự tay giết hắn!" Barbara đem đầu chôn ở trong lòng ngực Lý Phật, nói lẩm bẩm: "Em muốn một đao đao đem thịt hắn cắt bỏ, cắt da hắn, đem hắn ngâm ở bên trong bình cồn, làm cho hắn kêu rên thảm thiết suốt chừng mười ngày!".

"Tùy em muốn làm thế nào cũng được." Lý Phật mỉm cười, nâng lên khuôn mặt của Barbara. Dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt nàng: "Nhưng mà, trước đó, chúng ta còn có rất nhiều chuyện phải làm.".

Hắn buông Barbara ra, đi đến một bên, rót hai chén rượu: "Em làm không tồi. Hiện tại, chúng ta muốn lợi dụng chuyện này, tiếp tục kế hoạch của chúng ta. Đối phương không có khả năng biết được con bài chưa lật của chúng ta, chờ đến khi bọn hắn biết, mọi thứ đều đã chậm.".

Hắn đem một chén rượu đưa cho Barbara: "Chén rượu này, anh phải mời tiểu hồ ly đáng yêu nhất của anh. Khó có thể tưởng tượng được, em lại có thể thiết kế ra kế hoạch thiên tài như vậy.".

"Đây coi như là vuốt mông ngựa sao?" Barbara nín khóc mỉm cười, dùng tay gạt đi nước mắt trên mặt, tiếp nhận chén rượu.

"Ca ca cần tâng bốc muội muội sao?" Lý Phật lấy tay sờ sờ cái mũi của Barbara. Yêu thương mà nhìn nàng đem cái mũi nhăn lại đến bộ dáng hờn dỗi.

"Đáng tiếc, các minh hữu của chúng ta ở dưới lầu, cũng không nghĩ như vậy." Barbara khinh miệt bĩu môi: "Ở trong đầu đơn giản của bọn hắn, vĩnh viễn đều chỉ có bạo lực. Giống như giết không được đối thủ, đã chết đi vài người, bị đối thủ thắng một trận, thì trời sẽ sụp đổ xuống.".

"Cho nên, bọn họ mới chỉ có thể ngồi ở dưới lầu, nghe theo chúng ta phân phó." Lý Phật buồn cười lắc lắc đầu, uống một ngụm rượu, đi đến trước cửa sổ: "Khác nhau lớn nhất giữa nhân loại cùng dã thú, chính là điều này. Có đôi khi, một kế hoạch thiên tài, đủ để thay đổi mọi thứ. Mà dã thú, lại chỉ có thể dựa vào nanh vuốt cùng đọ sức vật lộn.".

Hắn xoay đầu lại, hướng Barbara giơ lên chén rượu: "Có lẽ, đối thủ của chúng ta cũng cho rằng chúng ta chỉ biết sử dụng thủ đoạn bạo lực như ám sát, bạo loạn để giải quyết vấn đề. Nếu như vậy, đó thật sự là một tin tức tốt.".

Barbara cười đắc ý, đi đến bên người Lý Phật, cùng hắn đứng sóng vai.

"Kế tiếp, em chuẩn bị làm như thế nào?" Lý Phật hỏi.

"Thất bại tối hôm qua, là thất bại cuối cùng, điểm này, không thay đổi được." Barbara uống một ngụm rượu. Hai mắt híp lại: "Một ngày hôm nay, đã có không ít người lựa chọn dựa vào trận doanh nhà Hastings. Xem ra, tất cả mọi người xem trọng lực ảnh hưởng của nhà Hastings đối với việc tuyển cử Tổng Thống.".

"Bọn họ sẽ cố gắng ủng hộ Pérez, người có khả năng tạo thành uy hiếp nhất đối với Dawson, điều chúng ta có thể làm, đương nhiên là tận lực làm cho Dawson dẫn đầu, cũng sử dụng các loại thủ đoạn, chèn ép Pérez. Phương diện này, những tên kia ở dưới lầu, so với chúng ta càng lành nghề. Cái dạng nước bẩn gì, bọn họ đều có biện pháp giội lên trên người Pérez.".

Barbara vừa nói, một bên lấy chai rượu mở ra, rót rượu cho Lý Phật cùng mình: "Đồng dạng, đám người dựa vào nhà Hastings kia, ở phương diện này sẽ giỏi hơn nữa. Bọn họ sẽ dốc hết sức ủng hộ Pérez, đồng thời, đem nước bẩn giội lên người Dawson. Mười ngày kế tiếp, tất cả tiêu điểm đều sẽ tập trung đến trận song hùng tranh phách này.".

"Biết ở trước khi anh đến, em vừa mới làm chuyện gì không?" Barbara bỗng nhiên chuyển đề tài, khuôn mặt tươi cười nhẹ nhàng nhìn Lý Phật.

"Anh làm sao có thể đoán được ở bên trong não của em chứa thứ gì?" Lý Phật lắc lắc đầu.

"Em vận dụng người của chúng ta ở Trenock, đi bắt cóc người bên cạnh tên mập mạp kia." Barbara tỏ ra căm hận nói: "Một cái là mẫu thân của nữ nhân ở bên cạnh hắn tối hôm qua, mặt khác là hai tên khoa học gia của Liên Bang Leray, một người tên là Milan, là tình nhân của tên kia, một người tên là Boswell, là lão sư của hắn.".

"Em chuẩn bị..." Lý Phật hơi hơi nheo ánh mắt lại: "Chọc giận hắn, đồng thời làm cho hắn sợ ném chuột vỡ đồ. Ở phương diện tranh cử Tổng Thống, không dám làm gì?".

"Không đến thời điểm bỏ phiếu tổng tuyển cử chấm dứt, thì em rất khó yên tâm về một người như thế." Barbara lạnh lùng mói ra: "Em muốn để cho bọn họ nghĩ rằng, đây là thủ đoạn cuối cùng của chúng ta, em muốn để cho người của chúng ta tiếp tục kiên định ủng hộ Dawson, không tiếc sử dụng mọi thứ thủ đoạn nào vật lộn cùng đối thủ đang chiếm cứ ưu thế, thẳng đến khi tổng tuyển cử chấm dứt!".

"Anh nhớ được, ngày hai mươi tháng một, là sinh nhật của em." Lý Phật nhẹ nhàng cùng Barbara đụng ly: "Ngày đó vào lúc mười giờ tối, cũng là thời điểm bỏ phiếu tổng tuyển cử chấm dứt, là thời điểm công bố kết quả....".

Hắn cưng chiều ôm bả vai Barbara: "Anh nghe nói, quân thần đại nhân sẽ ở sau khi tổng tuyển cử Tổng Thống kết thúc thì tổ chức tụ hội. Nhưng mà, trước đó, anh lại ở chỗ này, cho thiên tài muội muội của anh, tổ chức một tụ hội linh đình nhất... Tụ hội ăn mừng thắng lợi!"
Bình Luận (0)
Comment