Mạo Bài Đại Anh Hùng

Chương 982

Văn phòng im ắng.

Tham mưu trẻ tuổi ánh mắt dại ra, tựa như đã bị lạc ở trong con ngươi thanh thúy như nước suối của tiểu cô nương.

“Thượng giáo” Bên tai truyền đến thanh âm của Soberl. Moore giật mình một cái, nhanh quay đầu lại.

“Đừng để cho những gì cậu thấy mà cảm thấy kinh ngạc” Soberl nhìn hắn một cái, ngữ khí bình tĩnh nói: “Có lẽ cậu nghe được qua một cái truyền thuyết về đế quốc có được Trí năng nhân tạo”.

Moore máy móc gật gật đầu.

Truyền thuyết này cũng không tính là bí mật gì. Trên thực tế, ở đế quốc Binart ba mươi năm trước bại bởi nước cộng hoà Payon, lại từ hơn hai mươi năm trước bắt đầu như kỳ tích bay lên, truyền thuyết này liền vẫn tồn tại.

Không ai đối với truyền thuyết này tin là thật. Giống như là nhân loại từ trước tới nay ghi lại về UFO vậy, có người tin tưởng, cũng có người không tin tưởng.

Nhưng mà hiện tại...

“Ta nghĩ, các người có thể nhận thức một chút”.

Moore theo ánh mắt Soberl nhìn về phía cửa sổ mạn tàu.

Lúc đó, ngoài cửa sổ hạm đội vừa mới tránh ra một đạo khe hở, hào quang màu vàng rơi ở phía trước cửa sổ. Cột sáng chiếu xiên xiên giống như thánh quang Thiên đường. Cô gái cuộn mình ở trên sô pha. Cửa sổ mạn tàu hình tròn chiếu xuống cột sáng, giống nhau ở chung quanh váy liền áo màu trắng của nàng mở một tầng váy màu vàng thật lớn.

Moore phát hiện không biết từ khi nào, tiểu cô nương này lại đem đầu xoay về phía ngoài cửa sổ.

Tựa như từ đầu tới đuôi, nàng liền sinh hoạt ở trong một bức họa mỹ lệ. Không có cùng Soberl nói chuyện nhiều, cũng không có quay đầu nhìn qua mình. Tất cả vừa mới phát sinh, đều bất quá là chính mình ảo giác mà thôi.

Nhưng mà, bên tai lại truyền đến thanh âm của Soberl. Mỗi một chữ, đều gõ ở trong lòng hắn.

“Nàng chính là truyền thuyết của chúng ta”.

Moore hô hấp lập tức liền đình chỉ. Máu xông thẳng lên đỉnh đầu, trong đầu ông một tiếng, trống rỗng.

“Nàng tên gọi tiểu cô nương, là bí mật lớn nhất đế quốc Binart. Người biết cùng xác định nàng tồn tại, tổng cộng chỉ có tám” Soberl nói xong, từ sau bàn công tác đi ra cùng Moore sóng vai mà đứng, nhìn tiểu cô nương, thản nhiên nói: “Ngươi là người thứ chín”.

“Tướng quân” Moore chợt quay đầu, kích động nhìn Soberl.

Bên cạnh, Soberl khoanh tay mà đứng. Gương mặt đường cong góc cạnh rõ ràng, giống như đao khảm rìu đục từ cẩm thạch điêu khắc ra vậy.

Moore có một loại xúc động cúi xuống thân, quỳ bái. Nam nhân trước mắt này, là tướng lãnh có thân phận quý trọng nhất quyền thế nhất trong toàn bộ liên minh quân sự Tây Ước, là thiên tài quân sự thế giới nhân loại công nhận. Ở dưới trướng hắn, đâu chỉ trăm ngàn mãnh tướng, ngàn vạn hùng binh!

Mà giờ phút này, hắn vẫn đứng ở bên người mình, đem một cái bí mật trọng đại như thế dùng cách thức thoải mái như thế báo cho mình biết.

Tựa như là đã nhận ra thượng giáo trẻ tuổi kích động cùng cảm kích, Soberl mỉm cười, vỗ nhẹ nhẹ đầu vai hắn, đi đến sô pha, đối với Moore làm cái thủ thế nói: “Ngồi”.

Moore ở dưới tiểu cô nương quay đầu tò mò nhìn chăm chú ngồi xuống.

Tiểu cô nương tò mò nhìn hắn, hắn cũng lấy làm kì nhìn tiểu cô nương. Tham mưu trẻ tuổi mặt tròn giờ phút này thoạt nhìn, tuyệt không thành thục hơn bao nhiêu so với một đứa nhỏ.

“Thượng giáo” Soberl hỏi: “Cậu là như thế nào đoán được Phỉ Quân sẽ ở cánh trái thiết trí phục kích?”

Moore ngồi ngay ngắn, trầm mặc một chút, nghiêm nghị hồi đáp: “Tướng quân, chuẩn xác mà nói, tôi cũng không có từ trong tình báo cùng thôi diễn của chúng ta ra kết luận này. Sở dĩ làm ra phán đoán như vậy, hoàn toàn là căn cứ vào hiểu biết của tôi đối với phong cách tác chiến của Phỉ Quân cùng với cảnh giác đối với bọn họ”.

“Ồ” Soberl gật gật đầu, như có chút đăm chiêu nói: “Cậu tiếp tục nói”.

“Rõ, tướng quân” Moore nói tiếp: “Tôi phân tích toàn bộ chiến dịch của Phỉ Quân. Bao gồm tư liệu về bọn họ ở thời kì đường hàng không tự do Mars mà chúng ta có thể tìm được. Tôi cho rằng, Phỉ Quân cũng không phải một chi quân đội yếu đuối không dám mạo hiểm, trên thực tế, chi quân đội này anh dũng ương ngạnh, giảo hoạt hay thay đổi, cực giỏi về mạo hiểm. Đây là thiên tính của bọn họ, là gien mà bọn hắn từ khi sinh ra tới nay đã có!”

“Mà lúc này đây, ở thời điểm đối mặt liên quân Tây Ước ta, bọn họ biểu hiện lại có vẻ có chút dị thường” Moore hạ mí mắt, ánh mắt âm u như lửa nhìn bàn trà trước mắt.

Đối với hắn mà nói, Phỉ Quân là nhân tố duy nhất để hắn trở thành tham mưu bên người Soberl, cũng là kẻ địch lớn nhất tiến quân Đông Nam.

Mấy ngày qua, hắn hầu như đem toàn bộ tinh lực đều dùng ở trên hiểu biết cùng phân tích đối với Phỉ Quân. Càng là xâm nhập hiểu biết chi quân đội này, hắn lại càng phát hiện chi quân đội này đáng sợ.

Đây là một chi quân đội không thể dùng thôi diễn cùng kinh nghiệm đi phán đoán.

Sức chiến đấu, khoa học kỹ thuật tàu chiến, hung mãnh cùng giảo hoạt của bọn họ, căn bản không phải người thường có thể tưởng tượng. Mà quan trọng nhất là, vị quan chỉ huy mập mạp như truyền kỳ kia của bọn họ, ở trên thân chi quân đội này để lại ấn ký quá khắc sâu. Ngươi thậm chí vĩnh viễn cũng sẽ không đoán được, đám người này bước tiếp theo sẽ làm cái gì.

Bọn họ giảo hoạt mà ti tiện. Lại anh dũng không sợ. Thời điểm ngươi cho rằng bọn họ sẽ lựa chọn liều mạng, bọn họ lại sẽ không chút do dự chạy trốn. Mà thời điểm ngươi cho rằng bọn họ sẽ chạy trốn, ở trên đường ngươi đi tới, có lẽ sẽ có một cái cạm bẫy làm cho ngươi phát cuồng đang chờ ngươi.

Hắn châm chước dùng từ, tiếp tục phân tích nói: “Theo thế cục Phỉ Minh đến xem, Hastings nam hạ lưng đeo áp lực thực trầm trọng, mà Phỉ Quân càng chịu dư luận chú ý. Vô luận là đối với quan binh liên quân Phỉ Minh hay là đối với dân chúng mà nói, một chi quân đội nghe gió là chạy, hiển nhiên là không đáng tôn kính!”

“Nhưng mà, bọn họ vẫn chạy” Moore trên mặt kìm lòng không được lộ ra một tia cười khổ, thật ra trước đó, hắn vẫn cho rằng Phỉ Quân sẽ lựa chọn dùng phương thức nào đó bám trụ bước chân Soberl nam hạ. Từ Deseyker tinh hệ Prometheus Hughes, đến tinh hệ Hera, lại đến tinh hệ Metis, cuối cùng đến nơi đây. Dọc theo đường đi này, hắn từng vô số lần nghĩ đến ở đoạn hoặc là Điểm bước nhảy không gian kế tiếp sẽ thấy chi quân đội nọ.

Nhưng mỗi một lần, hắn chờ đến đều là thất vọng.

“Dọc theo đường đi, bọn họ có vô số cơ hội có thể tập kích chúng ta, bám trụ bước chân chúng ta nam hạ. Nhưng mà, những đoạn cùng Điểm bước nhảy không gian thích hợp tác chiến đều bị bọn họ buông tha” Moore nói: “Khi quân ta đi theo bước chân bọn họ đến hành lang Song Tinh Giác, cùng thời điểm gặp được liên quân Phỉ Minh, tôi chú ý tới địa hình hành lang Song Tinh Giác. Tôi bỗng nhiên ý thức được, nơi này, mới là chiến trường Phỉ Quân tuyển định!”

“Bởi vậy, cậu phán đoán Phỉ Quân sẽ ở chỗ này làm một chút văn chương?” Soberl lộ ra vừa lòng tươi cười.

“Vâng, tướng quân” Moore gật đầu nói: “Ở thời điểm quân ta cùng quân địch bắt đầu giằng co, tôi một lần nữa xem kỹ lộ tuyến hành động của Phỉ Quân”.

Hắn mở ra máy ghi chép trên cánh tay, đem bản đồ tinh hệ điện tử phóng ở trên bàn trà trước mặt Soberl, lấy tay chỉ vào lộ tuyến Phỉ Quân lui lại nói.

“Tôi cho rằng, tuy Phỉ Quân dọc theo đường đi đều nhìn như hoảng mà kiếm đường chạy, căn bản không có thời gian dừng lại. Nhưng mà, nguyên nhân vì bọn họ từ đầu đến cuối không có cùng đối mặt chúng ta, cho nên, chúng ta cũng vô pháp giám thị mỗi một chiếc chiến hạm của bọn họ. Phỉ Quân dùng lui lại, che dấu một vấn đề, đó là thời điểm khi tất cả mọi người đang cười nhạo bọn họ chạy trốn, lại xem nhẹ bọn họ thật ra còn đang nắm giữ quyền chủ động”.

“Chỉ cần bọn họ còn chưa có bị chúng ta cuốn lấy, bọn họ liền còn nắm giữ chủ động. Bọn họ có thể lựa chọn xoay người nghênh chiến, cũng có thể lựa chọn tiếp tục chạy trốn” Moore từng chữ một nói: “Đương nhiên, bọn họ còn có thể lựa chọn phục kích!”

“Không sai!” Soberl gật gật đầu, ánh mắt lộ ra vẻ thưởng thức. Liền ngay cả tiểu cô nương ở một bên, cũng dùng ánh mắt trong suốt nhìn Moore, thật sự lắng nghe.

“Nếu kết hợp tiến độ hạm đội Hastings nam hạ, Phỉ Minh bên trong bại lộ ra mâu thuẫn cùng với Phỉ Quân tuyển định nơi này làm chiến trường mấy phương diện này đến xem, tôi cho rằng, bọn họ ở trong này mai phục khả năng cao đạt 90%”.

Được ủng hộ Moore càng nói càng có tự tin: “Chi hạm đội mai phục này, ngay từ đầu mục tiêu cũng không hoàn toàn là hạm đội trinh sát chúng ta. nhiệm vụ quan trọng hơn của bọn họ là ở dưới tình huống liên quân Phỉ Minh không thể đúng lúc đến mà đem chúng ta kiềm chế ở trong này. Hơn nữa, tôi có lý do tin tưởng, chi hạm đội này từ thời điểm chủ lực Phỉ Quân còn ở Metis, cũng đã thoát ly chủ lực, trước một bước đến nơi đây mai phục”.

“Bởi vì liên quân Phỉ Minh đúng lúc đến đây, bởi vậy, mục tiêu tập kích chi hạm đội này, liền biến thành hạm đội trinh sát của chúng ta” Soberl cùng tiểu cô nương liếc nhau, quay đầu nhìn về phía Moore: “Phải không?”

“Đúng, tướng quân. Nếu hạm đội Phỉ Minh không có đến mà nói, Phỉ Quân nhất định sẽ không tiếp tục triệt thoái phía sau, bọn họ sẽ nghĩ hết mọi biện pháp cùng chúng ta giằng co. Tập kích hạm đội trinh sát của chúng ta chẳng qua là bọn hắn ở dưới tình huống không có bại lộ nhân tiện mà làm thôi” Moore gật đầu nói: “Chẳng qua, tướng quân Brazier cùng hạm đội trinh sát của chúng ta, đều đã bị thế tiến công như chẻ tre của liên quân giai đoạn trước làm cho mê hoặc”. ------
Bình Luận (0)
Comment