Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 102

Cát Vũ quát lớn một tiếng, giọng nói như chuông đồng, khí thế trên người cũng không ngừng tăng lên. Dưới sức ảnh hưởng của linh lực bản thân, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đang cắm ở dưới đất lại phát ra tiếng vang leng keng lanh lảnh, liên tục lóe lên chấm tròn to bằng tiền đồng, lúc sáng lúc tối.

Sở dĩ Cát Vũ làm như vậy là để nói rõ thân phận Long Viêm – đệ tử Mao Sơn của mình, tay cầm Thất Tinh Kiếm – báu vật của Mao Sơn, còn trẻ đã đạt tới tu vi Lục Tiền đạo trưởng, cho nên đám quỷ vật các ngươi đừng có mà tác oai tác quái trước mặt tiểu gia, mặc kệ ngươi có đạo hạnh gì thì đạo gia cũng có thể thu thập ngươi.

Đúng như dự đoán, sau khi Cát Vũ phơi bày thực lực mạnh mẽ của mình, thì vô số cơn gió xoáy màu đen xung quanh hắn dần dần lắng xuống, cuối cùng hóa thành vô hình.

Nhưng gió lạnh trong sân lại chưa từng ngừng lại, chỉ một lúc sau đã có một tiếng cười kỳ ảo lại xa xăm của người phụ nữ truyền tới từ phía xa xa. Cát Vũ vừa nghe thấy tiếng cười này, thì lông tơ trên người dựng hết cả lên, đồng thời cũng cảm thấy hồi hộp không rõ nguyên do. Hắn còn chưa nhìn thấy bóng dáng mà quỷ vật đó đã ảnh hưởng mạnh mẽ với hắn như thế, điều này đã khiến Cát Vũ càng kiêng kỵ hơn.

“Một đạo trưởng thậm chí còn chưa tới Lục Tiền mà cũng dám bước chân vào căn nhà này, chẳng khác nào đang tự tìm đường chết.” Giọng nói lơ lửng không cố định của người phụ nữ đó lại truyền vào tai Cát Vũ.

Cát Vũ đã sớm mở thiên nhãn rồi, hắn đang liên tục quét nhìn xung quanh, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không tìm thấy bóng dáng của quỷ vật đó.

“Ngươi bớt nói nhảm lại đi! Ta có thể tiêu diệt hay không thì cứ đợi chúng ta đánh một trận rồi hẵng nói, ngươi không dám hiện thân đúng không?” Thật ra ở trong tình cảnh này, trong lòng Cát Vũ không hề có sự tự tin, bởi vì hắn khẳng định đạo hạnh của quỷ vật này đã vượt xa sức tưởng tượng của hắn, nhưng hắn vẫn phải ra vẻ lẫm liệt không hề sợ hãi, lớn tiếng nói.

Có đôi lúc gặp phải đối thủ mạnh, nếu ngươi càng tỏ ra sợ hãi thì càng không có sức chiến đấu.

Cát Vũ nói như vậy là để tăng thêm lòng dũng cảm cho bản thân.

Trong lúc Cát Vũ bày ra trận địa sẵn sàng đón địch, thì bên tai bỗng nghe thấy tiếng vang lần nữa, là một tràng tiếng còi cảnh sát, đang truyền tới từ xa đến gần.

Nghe thấy âm thanh này, hình như có rất nhiều xe đang chạy tới đây.

Tiếng còi cảnh sát vừa truyền tới thì âm khí trong sân tòa nhà này bỗng nhanh chóng rút lui, gió lạnh ở xung quanh cũng dần lắng xuống, sau đó Cát Vũ nghe thấy một tràng tiếng bước chân dồn dập đang đi nhanh về phía căn nhà này.

Chắc chắn quỷ vật lợi hại này đã cảm nhận được một lượng lớn dương khí tràn vào, nên kịp thời rút lui.

Trên người mỗi nhân viên cảnh sát đều có hơi thở chí cu0ng chí dương, là sự tồn tại mà quỷ vật kiêng kỵ nhất. Hai ba người tới thì còn dễ nói, nhưng nếu tới một đám người, thì dù là quỷ vật lợi hại đến đâu cũng phải nhượng bộ đối phương.

“Đứng im ở đó không được nhúc nhích, mau giơ tay lên!” Một cảnh sát trung niên uy nghiêm lạnh lùng quát lớn.

Lúc nói, có mười mấy khẩu súng đồng loạt chĩa về phía Cát Vũ.

Cát Vũ liền giơ hai tay lên nói: “Chú cảnh sát đừng b4n, ta là Cát Vũ – đội trưởng đội bảo vệ trường đại học này. Ta nghe thấy ở đây có tiếng hét thảm thiết nên cố ý tới đây để kiểm tra. Nơi này đã xảy ra án mạng, mọi người tới thật đúng lúc.”

Hắn vừa mới dứt lời, đã có nhân viên cảnh sát cầm súng đi tới khống chế Cát Vũ.

Cát Vũ cũng không hề phản kháng, bởi vì hắn đâu cần phải làm thế.

Nhưng trong lòng hắn không khỏi buồn bực, rốt cuộc là ai báo cảnh sát thế? Tại sao lại tới đúng lúc như vậy?

Chung Cẩm Lượng hoàn toàn không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì, nên không thể nào báo cảnh sát được. Còn đôi nam nữ mới chạy ra ngoài kia đều đã ngất xỉu, nên cũng không thể nào báo cảnh sát được.

Mà bản thân hắn thì lại càng không thể.

Mấy người cảnh sát này tới đúng lúc như vậy, đã dọa quỷ vật đáng sợ kia rút lui, không biết đây là họa hay là phúc đối với mình nữa.

“Vũ ca...” Lúc Cát Vũ đang bị hai nhân viên cảnh sát áp tải ra bên ngoài, một giọng nói quen thuộc bỗng vang lên, Cát Vũ vội ngẩng đầu lên thì nhìn thấy, không ngờ người tới lại là Chung Cẩm Lượng.

“Lượng Tử, sao ngươi lại tới đây? Chẳng phải ta bảo ngươi phải trông chừng hai người kia hay sao?” Cát Vũ nói.

“Bọn họ đã được khiêng lên xe cứu thương để cấp cứu rồi, nên ta tới đây xem thử.” Chung Cẩm Lượng nói.

Mà lúc này, cảnh sát trung niên kia liếc nhìn Chung Cẩm Lượng, rồi trầm giọng hỏi: “Ngươi quen hắn à?”

“Tất nhiên rồi, hắn là đội trưởng đội bảo vệ của trường đại học bọn ta. Chú cảnh sát à, các ông không được bắt đội trưởng, bởi vì đội trưởng chỉ mới đi vào chưa được bao lâu, là hắn bảo ta ở lại bên ngoài.” Chung Cẩm Lượng vội nói.

Hai người đó liền buông Cát Vũ ra, cảnh sát trung niên nói với Cát Vũ: “Mấy ngày gần đây ngươi không được rời khỏi thành phố Giang Thành, mà phải phối hợp điều tra mọi lúc với bọn ta.”

Cát Vũ gật đầu đồng ý, rồi kéo Chung Cẩm Lượng chạy ra bên ngoài.

Vừa ra khỏi nơi này, đám cảnh sát đó đã bắt đầu bận rộn ở trong sân. Lúc nhìn thấy hai cỗ thi thể ở trong sân tòa nhà này, mấy nhân viên cảnh sát đó cũng không khỏi biến sắc, người chết thật thảm thương, mà còn vô cùng quỷ dị.

Bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy người nào đã chết rồi mà khóe miệng còn nở nụ cười quỷ quái như vậy.

Cát Vũ đã không còn quan tâm đến tình huống ở trong sân nữa, mà kéo Chung Cẩm Lượng chạy ra ngoài, vừa đi vừa sốt ruột hỏi: “Lượng Tử, hai người mà ta bảo ngươi trông chừng kia đã rời đi chưa?”

“Lúc nãy bọn họ vẫn chưa rời đi, nhưng xe cứu thương đã chạy tới rồi, bác sĩ đang cấp cứu cho bọn họ, có lẽ vẫn chưa đưa tới bệnh viện.” Chung Cẩm Lượng đáp.

“Đi, ngươi mau dẫn ta qua đó tìm bọn họ đi.” Cát Vũ bước nhanh về phía ban nãy.

“Vũ ca, gấp cái gì chứ, đã có bác sĩ ở đó rồi mà.” Chung Cẩm Lượng đuổi theo hắn nói.

“Bác sĩ không thể chữa khỏi tình huống của bọn họ. Hai người đó, một người thì bị mất hồn, còn người kia thì bị nhiễm âm sát chi khí, nếu bị đưa đi, rất có thể sẽ bị mất mạng.”

“Nhất là nữ sinh bị mất hồn kia, nếu càng rời xa hồn phách của cô ta thì hồn phách càng khó quay về, sau này sẽ biến thành đồ ngốc.”

Cát Vũ cực kỳ sốt ruột nói.

Chung Cẩm Lượng cũng hơi sợ hãi, nên vội vàng đuổi theo Cát Vũ.

Mấy phút sau, hai người đã đi tới chỗ lúc nãy, phát hiện ra có hai chiếc xe cứu thương đang đậu ở đó, dưới đất có hai cái cáng, mà trên mỗi cáng đều có người đang nằm.

Hai người này chính là đôi nam nữ đã chạy ra khỏi tòa nhà kia.

Cát Vũ không nói câu nào mà nhanh chóng đi tới bên cạnh nữ sinh đó, lúc này, có một bác sĩ đang tiến hành khôi phục nhịp tim cho nữ sinh, Cát Vũ vội nói: “Để ta làm cho.”

Bác sĩ đó ngẩng đầu lên nhìn Cát Vũ, rồi lau mồ hôi trên trán, không vui nói: “Ngươi đừng quấy rối, ta đang bận lắm.”
Bình Luận (0)
Comment