Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 109

Vừa nghe thấy tiếng bước chân này, trái tim của Cát Vũ lại trở nên căng thẳng lần nữa.

Hôm qua nơi này vừa mới xảy ra án mạng, ai mà lại to gan như thế, đêm hôm khuya khoắt còn chạy đến nơi này cơ chứ?

Nếu không phải đầu óc có vấn đề thì chính là to gan một cách bất thường.

Nếu không phải là người thì chắc chắn là quỷ rồi.

Cát Vũ đứng tại chỗ một lúc, tay cầm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm, cất la bàn đi, cẩn thận từng li từng tí đi về phía căn phòng phát ra tiếng bước chân đó. Lúc Cát Vũ sắp đến gần căn phòng thì tiếng bước chân bỗng biến mất.

Điều này khiến Cát Vũ cảm thấy liệu đây có phải là chiêu trò của quỷ vật kia, khiến mình cũng xuất hiện ảo giác.

Quỷ vật có thể khiến Lục Tiền Đạo Trưởng như mình xuất hiện ảo giác, vậy thì đạo hạnh của nó phải cao đến cỡ nào chứ?

Cát Vũ đi tới cửa căn phòng, hắn ngừng một lát, nhẹ nhàng mở cửa ra, đi vào bên trong.

Sau khi Cát Vũ đi vào, phát hiện ra có lẽ đây là phòng ngủ, ở gần đó có một chiếc giường rất lớn, trên giường phủ đầy bụi, hắn còn chưa kịp đi tới quan sát kỹ thì đột nhiên có một luồng gió vụt qua từ phía sau, Cát Vũ lập tức cảm thấy nguy hiểm, né qua một bên, một thanh đoản kiếm xẹt qua bả vai hắn đâm tới.

Sau đó một luồng gió thơm phả vào mắt, Cát Vũ nhất thời hoa mắt, không ngờ lại phát hiện ra một cô gái trẻ tuổi đang chĩa kiếm về phía mình.

“Ngươi là ai?” Cát Vũ lùi về sau hai bước, trầm giọng hỏi.

Cô gái đó tầm hai mươi tuổi, tay cầm một thanh đoản kiếm dài hơn nửa mét, buộc tóc đuôi ngựa cao, sắc mặt căng thẳng, dáng người cao ráo, rất có khí phách của một nữ hiệp.

Sau khi Cát Vũ nhìn thấy cô gái ở trước mặt là người chứ không phải quỷ, hắn vội vàng cất Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đi, ngạc nhiên nhìn cô ta, thầm nghĩ cô gái này thật to gan, không ngờ đêm hôm khuya khoắt mà dám chạy tới nơi này.

Cô gái đó cũng cảnh giác quan sát Cát Vũ rồi trầm giọng hỏi: “Ngươi là ai?”

“Chị gái này, chẳng lẽ cô không nhìn ra à? Trên người ta đang mặc đồ bảo vệ, tất nhiên ta là bảo vệ trường Đại học Giang Thành rồi, hơn nữa còn là đội trưởng đội bảo vệ.”

“Ngươi tới đây làm gì?” Cô gái khẽ nhướng mày, hỏi tiếp.

“Vậy cô tới đây làm gì?” Cát Vũ không trả lời mà hỏi ngược lại.

“Ngươi đừng có học theo ta, ta hỏi ngươi thì ngươi thành thật trả lời đi.” Xem ra tính khí của cô gái không được tốt cho lắm.

“Ta là đội trưởng đội bảo vệ trường Đại học Giang Thành, lẽ ra phải bảo vệ sự an toàn cho sinh viên trường. Tối qua ở đây đã xảy ra án mạng, nên ta muốn tới đây điều tra xem, rốt cuộc là vì lý do gì mà bọn họ lại bỏ mạng tại đây.” Cát Vũ đầy lý lẽ nói.

Bản thân Cát Vũ nói cái cớ này xong cũng cảm thấy rất hoàn hảo.

Cô gái đặt đoản kiếm trong tay xuống, chẳng thèm đoái hoài đến Cát Vũ nữa, mà lạnh lùng nói: “Đây không phải là nơi mà ngươi nên tới, nếu ngươi không muốn chết thì mau rời khỏi đây đi.”

“Chị gái này, câu nói này phải để ta nói với cô mới đúng? Talà đội trưởng đội bảo vệ, việc tuần tra trong trường học là chức trách của ta, còn cô đêm hôm khuya khoắt không đi ngủ mà chạy tới đây, ai mà biết cô đang làm gì chứ? Ngộ nhỡ cô lấy trộm đồ thì sao?” Cát Vũ nói.

Cô gái đó nghe vậy thì nổi giận, lại chĩa kiếm về phía Cát Vũ, giận dữ nói: “Ngươi mới nói ai lấy trộm đồ hả? Ngươi có tin ta đánh gãy chân của ngươi không?”

“Chị gái này thật nóng nảy, còn chưa hỏi rõ phải trái đã muốn đánh người, nếu ban nãy ta không né nhanh thì đã bị cô đâm một kiếm xuyên tim rồi. Nếu hôm nay cô không nói cho ta biết cô là ai, ta sẽ gọi cho đội bảo vệ của nhà trường, dẫn cô đến đồn cảnh sát.” Cát Vũ không hề sợ hãi nói.

Cô gái cũng bất lực trước Cát Vũ, nghe Cát Vũ nói muốn báo cảnh sát nên cảm thấy hơi sợ hãi, dù gì đây cũng là hiện trường vụ án đã bị phong tỏa. Nếu mình bị đưa đến đồn cảnh sát thì cũng không tiện giải thích, không bằng thoát khỏi tên bảo vệ ở trước mặt này, cô đè nén lửa giận nói: “Này bảo vệ, ngươi đừng quản nhiều chuyện vô bổ, ta nói cho ngươi biết, đây là nơi ma quỷ lộng hành, hai người chết ở đây vào hôm qua đều bị quỷ hại chết, mà cô gái đã chết kia là bạn học và bạn cùng phòng với ta, nên ta mới tới đây xem thử. Ngươi mau đi đi, quỷ vật ở đây rất hung dữ, nơi này rất nguy hiểm.”

Nghe cô ta nói ở đây có ma quỷ lộng hành, Cát Vũ liền giả vờ sợ hãi liếc nhìn xung quanh, vội nói: “Quỷ... quỷ ở đâu thế? Sao ta không nhìn thấy?”

Cô gái thấy Cát Vũ sợ nên khinh bỉ hừ lạnh: “Đợi đến khi người nhìn thấy quỷ thì mạng của ngươi cũng chẳng còn nữa rồi, ngươi còn không mau rời khỏi đây đi.”

“Nếu ta đi thì cô phải làm sao đây? Cô chỉ là một cô gái mà còn chẳng sợ, nếu một người đàn ông con trai như ta rời đi, chắc chắn sẽ bị cô coi thường.” Cát Vũ khẽ cười nói.

Hắn nói ra câu này khiến cô gái đó không khỏi coi trọng hắn hơn, cảm thấy bảo vệ này cũng có chút cốt khí, nên cũng dịu giọng xuống, cố gắng nhã nhặn nói: “Chúng ta không giống nhau, bởi vì ta là người của nhà họ Lôi, ngươi đã nghe qua nhà họ Lôi ở Giang Thành chưa?”

Cát Vũ nghe thấy cô nhắc đến nhà họ Lôi, trong đầu nhất thời hiện lên một cái tên, đó là Lôi Phong Vân, người đã cùng mình trừ tà cho Trần Nhạc Thanh.

Lúc đó nghe người ta nói, nhà họ Lôi này chính là thế gia âm dương, trong nhà vừa có tiền vừa có thế, rất nhiều người giàu có đã tới tìm nhà họ Lôi để xem phong thủy, bắt quỷ trừ tà, nên đã tích lũy gia sản rất lớn.

Bây giờ xem ra, có lẽ cô gái này có chút quan hệ với Lôi Phong Vân.

Cát Vũ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Mọi người ở thành phố Giang Thành đều biết nhà họ Lôi. Bốn gia tộc lớn ở thành phố Giang Thành lần lượt là Trần, Quan, Triệu, Lôi, ta nghe nói nhà họ Lôi là thế gia âm dương, nói vậy là cô cũng là người bắt quỷ trừ ta à?”

Nghe Cát Vũ khen ngợi như vậy, trên mặt cô gái đó càng thong thả hơn, kiêu ngạo nói: “Chính xác, coi như người làm bảo vệ như ngươi cũng có chút kiến thức đó. Không ngờ ngươi lại biết nhà họ Lôi, ta là Lôi Thiên Kiều – con gái của Lôi Hướng Dương, anh trai của ta là Lôi Phong Vân, từ nhỏ ta đã được học chút bản lĩnh bắt quỷ trừ tà, nên mới dám tới đây. Một bảo vệ nhỏ bé như ngươi chẳng biết gì cả, mà cũng dám tới đây tìm đường chết. Ta đã tốt bụng khuyên ngươi rời đi mà ngươi không chịu nghe, nếu lát nữa gặp quỷ cũng đừng có mà cầu xin ta cứu ngươi đấy.”
Bình Luận (0)
Comment