Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 139

Mọi người có mặt đều cho rằng một nhân vật lớn như Thần gia rất khó để người thường có thể gặp được, lần này Thần gia đã đích thân đến gặp hắn, thì hắn cũng nên hỏi thăm vài câu. Mặc dù không cần phải khúm núm như những người khác, nhưng ít nhất nên nói vài câu mới phải.

Nhưng Cát Vũ chỉ nói một câu “Xin chào” đã khiến một nhân vật lớn như Thần gia tức giận.

Đặc biệt là mấy tên thuộc hạ phía sau Thần gia, ánh mắt của họ nhìn Cát Vũ càng trở nên lạnh lùng hơn, cảm thấy tên nhóc này thật không biết điều.

Tuy nhiên Thần gia đã cười phá lên, đập tan bầu không khí khó xử này: “Quả không hổ danh là người có bản lĩnh, tuổi trẻ tự cao tự đại cũng là điều nên có, nhưng tính tình cần phải tôi luyện thêm mới được.”

Nói xong, Thần gia quay đầu nhìn về phía Đàm gia, nghiêm mặt nói: “Tiểu Đàm à, lão phu đã nhìn thấy ngươi từng bước đi lên như thế nào, nhớ lại năm đó ngươi vẫn chưa lập nghiệp, chỉ dựa vào một con dao thái rau mà đã đánh được một phần thiên hạ rộng lớn. Hiện giờ cũng đã là ông trùm của Giang Thành nổi tiếng một phương, năm đó lão phu cũng đã giúp ngươi không ít nhỉ?”

Đàm gia vội vàng nói: “Đúng vậy, Thần gia nói phải, sở dĩ Tiểu Đàm có được như bây giờ đều là nhờ vào Thần gia ban tặng. Nếu lúc đó Thần gia cử động ngón tay chèn ép, thì Tiểu Đàm cũng sẽ không có ngày hôm nay.”

Thần gia rất hài lòng gật đầu, mỉm cười rồi đi thẳng vào vấn đề: “Tiểu Đàm à, nếu đã như vậy thì ta sẽ nói thẳng. Lão phu rất thích tên thuộc hạ bên cạnh ngươi đây, nên đã mặt dày qua đây đòi người, bảo hắn từ nay về sau đến làm việc dưới trướng của ta. Ta tin rằng với bản lĩnh của hắn mà về tay lão phu thì tiền đồ sẽ vô lượng.”

Đàm gia đã đoán trước Thần gia sẽ nói như vậy, nên đã nghĩ ra kế sách mà cung kính nói: “Thần gia, với thân phận của ngài đến đây đòi người đã là vinh hạnh cho Tiểu Đàm này, ta nào dám nói không chứ.”

“Về việc Cát huynh đệ có bằng lòng đi theo làm thuộc hạ của Thần gia hay không, thì phải xem ý của hắn thế nào. Nếu Cát huynh đệ bằng lòng thì Đàm mỗ ta cũng tán thành cả hai tay.”

Lời nói của Đàm Xung rất rõ ràng, chuyện của các ngươi thì các ngươi tự đi mà nói, chẳng liên quan gì đến Đàm mỗ ta. Đàm Xung cũng không muốn đắc tội đến một nhân vật như Thần gia.

Dựa trên sự hiểu biết của Đàm Xung về Cát Vũ, chắc chắn hắn không phải là loại người cam tâm tình nguyện làm việc dưới trướng của người khác, để mặc cho người ta sắp đặt. Không biết tại sao ông ta lại có cảm giác này, nhưng càng tiếp xúc với Cát Vũ thì ông ta càng thêm kiêng nể và kính trọng. 

Đã nói đến mức này rồi, Thần gia cũng không thể nói gì khác hơn, những người như họ đều đã thành tinh hết rồi.

Vì vậy, Thần gia quay qua nhìn Cát Vũ cười, điềm đạm nói: “Ngươi có hứng thú đến làm thuộc hạ của ta không? Tiểu Đàm cũng đã nói rõ tình hình của ta cho ngươi biết rồi, chỉ cần ngươi đi theo ta, thì ta đảm bảo chưa đầy hai năm sẽ bồi dưỡng ngươi thành Tiểu Đàm kế tiếp, sau này sẽ có tiền đồ vô lượng.”

Cát Vũ cười nhạt nói: “Đa tạ ý tốt của Thần gia, nhưng Cát Vũ ta đã quen với sự tự do, từ trước tới nay độc lai độc vãng, không thích bị người khác thao túng, ý tốt này ta xin nhận.”

Nghe vậy, tất cả mọi người có mặt đều sửng sốt, không ngờ Cát Vũ lại từ chối Thần gia thẳng thừng như thế. Thần gia đích thân đến tìm Cát Vũ đã là nể mặt hắn lắm rồi, nếu là người bình thường thì Thần gia sẽ chẳng bao giờ để ý đến.

Chỉ có Đàm gia là im lặng, bởi vì ông ta đã đoán trước được điều này.

Còn sắc mặt của Thần gia đã hơi lạnh, tỏ vẻ không hài lòng, ánh mắt của đám thuộc hạ phía sau Thần gia nhìn Cát Vũ càng thêm u ám, quản gia lão Vương là người lên giọng trước tiên, tức giận mắng: “Nhóc con, ngươi đừng quá đáng! Thần gia đã đích thân tới đây tìm, là nể mặt ngươi lắm rồi, tên nhóc nhà ngươi đừng có mà ra vẻ ta đây. Đừng tưởng mình có chút bản lĩnh là có thể tự cao tự đại, ở tỉnh Nam Giang có những nhân vật mà ngươi không thể trêu chọc vào đâu. Ngươi là cái thá gì chứ?”

Những người dưới trướng của Thần gia đã ngứa mắt với Cát Vũ, đầu tiên là quản gia Vương, họ cho rằng với thân phận của Thần gia, nhất định Cát Vũ sẽ không dám từ chối. Nào ngờ Cát Vũ lai từ chối thẳng thừng khiến họ cực kỳ khó chịu.

Nghe những lời thô lỗ của quản gia Vương, Cát Vũ cũng không tức giận, chỉ nhìn ông ta nói: “Ta chẳng là cái thá gì, vậy ngươi là thứ gì? Chẳng qua chỉ là một con chó dưới trướng người khác mà thôi, chủ của ngươi đã bảo ngươi cắn người hay sao mà ngươi lại đứng đây sủa thế?”

“Ngươi…” Quản gia Vương thẹn quá hoá giận, mặt mày trắng bệch, đám người phía sau Thần gia cũng tiến lên một bước, xem ra là muốn ra tay với Cát Vũ.

Đàm gia và Ô Nha sợ hãi đến mức run rẩy, Cát Vũ cũng to gan quá rồi, trước mặt Thần gia mà dám bất kính như thế với quản gia Vương. Phải biết rằng lão Vương này đã đi theo Thần gia nhiều năm, bình thường nếu không có mặt Thần gia thì quản gia Vương sẽ là người ra mặt thay, các ông trùm của cả tỉnh Nam Giang còn phải nể mặt ông ta, thế mà giờ lại bị Cát Vũ sỉ vả như thế.

“Đừng, đừng, đừng… Các vị đại gia xin bớt giận, đừng làm tổn thương hòa khí. Vị Cát huynh đệ này mới từ nông thôn đến, chưa hiểu sự đời, tuổi trẻ nông nổi, xin Thần gia ngài đừng tức giận.” Đàm gia đứng ra hoà giải.

Lúc này sắc mặt của Thần gia cũng tối sầm lại, nếu không nể mặt thủ hạ của ông ta thì chẳng khác nào không nể mặt ông ta chứ. Mãi một lúc sau, ông ta mới nặng nề nói: “Người trẻ tuổi, tục ngữ nói rất đúng, chim khôn chọn cành mà đậu, ta đã vạch ra con đường xán lạn để ngươi đi, cho ngươi tiền đồ vô lượng mà ngươi không chịu sao?”

“Không đi, ta rất bận và có việc riêng phải làm.” Cát Vũ kiên quyết phun ra mấy từ.

Thần gia sửng sốt, hỏi: “Còn có chuyện gì quan trọng hơn là làm việc chung với ta chứ?”

“Ta cảm thấy làm nhân viên bảo vệ ở đại học Giang Thành rất tốt.” Cát Vũ thản nhiên nói.

Trời đất, đây rõ ràng là một cái tát vào mặt Thần gia, Thần gia là nhân vật lớn một phương, là trùm thế lực ngầm toàn tỉnh Nam Giang, mời hắn đến làm thuộc hạ của ông ta mà hắn lại không chịu, cứ nhất định muốn làm bảo vệ ở một trường đại học thì có tương lai gì chứ?

Những người xung quanh Thần gia thất thần nhìn nhau, như thể Cát Vũ bị bệnh thần kinh vậy, tất cả đều cảm thấy khó tin.
Bình Luận (0)
Comment