Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 147

Sau khi đã nhìn rõ xác chết trong quan tài thuỷ tinh, Cát Vũ xác nhận rằng chú của Tô Mạn Thanh đã bị người ta dùng tà thuật câu dẫn hồn phách đi mất, hắn bèn giục cô đi nghỉ ngơi. Chuyện này đã không phải là chuyện mà cả nhà Tô Mạn Thanh có thể nhắc đến, mà phải đích thân hắn xử lý mới được.

Giờ trời đã khuya, Cát Vũ không quen với kết cấu của ngôi làng, nên hắn nghĩ sáng mai bảo Tô Mạn Thanh sẽ đưa hắn đi xung quanh xem xét. Nếu thật sự là do người tu tà đạo làm thì chắc chắn sẽ đi không xa, dựa vào cảm ứng của Cát Vũ là có thể tìm ra tên kia.

Từ xa xưa, chính tà luôn đối nghịch, trời sinh người luyện tà thuật và người tu hành chính phái đã là tử địch, nếu Cát Vũ chạm trán với họ thì khó mà tránh khỏi một trận sống chết, chỉ cần kẻ đó có tu vi không quá đáng sợ thì Cát Vũ có thể gi3t ch3t được hắn ta.

Sau khi đóng nắp quan tài thuỷ tinh, Cát Vũ cũng trở về phòng, nhắm mắt lại rồi ngồi trên giường tu hành.

Bước vào trạng thái tu hành cũng là một loại nghỉ ngơi, hơn nữa còn có thể khôi phục thể lực nhanh hơn là ngủ, nhưng trong tu hành không có khái niệm thời gian, căn bản không có cảm giác thời gian trôi qua, vừa nhắm mắt và mở mắt ra thì trời đã sáng rồi.

Ngay khi Cát Vũ vừa bước vào trạng thái tu hành, linh lực toàn thân dày đặc lan tràn khắp cơ thể chưa được hai tiếng, thì bất chợt có một tiếng thét xuyên thấu cắt ngang sự tĩnh lặng của màn đêm, hình như là phát ra từ trong sân, khiến Cát Vũ bị kéo ra khỏi trạng thái tu hành.

Hắn đột nhiên giật mình, khí huyết cuồn cuộn, khi đang ở trong trạng thái tu hành mà bị quấy nhiễu là rất nguy hiểm, dễ bị hoả công tâm dẫn đến tẩu hoả nhập ma. Cát Vũ áp chế huyết khí trong người lại, hít sâu một hơi rồi nhanh chóng xoay người, không kịp đi cầu thang xuống, mà nhảy từ trên cửa sổ tầng hai xuống dưới đất luôn.

Vừa nhảy xuống đã nhìn thấy trong sân có một bóng người, lúc này đang ngồi xổm trên mặt đất và ôm chân khóc rống lên.

Nhìn kỹ lại, hóa ra người này là mẹ Tô, vừa định bước tới hỏi thì cửa phòng mở ra, Tô Thành Nghiệp cũng mặc bộ đồ ngủ chạy ra, hoảng sợ hỏi: “Chuyện gì... đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Sau đó đèn trong sân bật sáng, Tô Mạn Thanh cũng bị đánh thức dậy, cô mặc một bộ đồ ngủ mỏng màu hồng, trong màn đêm mơ hồ thấp thoáng những đường cong yêu kiều, có lẽ do cô đang vội vàng chạy ra ngoài, để lộ ra đôi chân dài trắng như tuyết vô cùng chói mắt.

“Mẹ... sao mẹ lại ở đây...” Tô Mạn Thanh hoảng sợ bước tới hỏi.

Mẹ Tô ôm chân ngồi xổm trên mặt đất chỉ biết khóc, hai cha con họ hỏi thế nào cũng không trả lời, cơ thể vẫn còn run lẩy bẩy.

Cát Vũ mở thiên nhãn ra nhìn mẹ Tô, thì thấy thần hồn của bà đã hoảng sợ quá độ mà sắp bay ra khỏi cơ thể đi mất.

Có vẻ như bà đã bị sợ hãi vô cùng.

Cát Vũ đã gặp phải những chuyện vì sợ hãi quá độ, mà thần hồn bay ra khỏi cơ thể như vậy rất nhiều, đó cũng là chuyện bình thường.

Cũng may một phần hồn của mẹ Tô Mạn Thanh chỉ lơ lửng bên ngoài cơ thể, vẫn chưa hoàn toàn thoát khỏi cơ thể nên dễ dàng thu hồi hơn.

Vì vậy hắn vội vàng bước tới, khẽ niệm vài câu thần chú, đặt bàn tay phát ra kim quang l3n đỉnh đầu của mẹ Tô, để thu hồi lại phần hồn đã bay ra ngoài cơ thể.  

Tô Thành Nghiệp nhìn thấy kim quang phát ra trên tay Cát Vũ, hai mắt mở to nhìn về phía Tô Mạn thành như dò hỏi.

Tô Mạn Thanh nhìn Cát Vũ, thấy hắn không nói gì bèn nói: “Cha, Cát Vũ có học pháp thuật, là một đạo sĩ, là con cố ý mời đến đây ạ.”

Tô Thành Nghiệp vẫn cảm thấy không thể chấp nhận được, nhưng ông chỉ lúng túng cười chứ không hỏi thêm câu nào nữa.

Vừa làm xong chuyện này, cuối cùng mẹ Tô cũng gào khóc, không thèm đếm xỉa đến hình tượng của mình mà ngồi bẹp mông trên mặt đất, vừa khóc vừa run giọng nói: “Thật là đáng sợ… sợ chết đi được… Hu hu…”

“Bà nó, sao vậy? Sao lại khóc ghê thế?” Tô Thành Nghiệp lo lắng tới mức giậm chân ở bên cạnh.

Tô Mạn Thanh cũng rất lo lắng, ngồi xổm xuống đất không ngừng vỗ lưng an ủi mẹ.

Mãi một lúc sau, mẹ Tô mới bình tĩnh lại, bà vẫn kể cho mọi người với vẻ mặt đầy hoảng loạn: “Ban nãy… ban nãy không biết có phải do tôi bị mờ mắt hay không, nửa đêm đi vệ sinh thì thấy có bóng người trong sân, thấy bóng dáng quen thuộc, tôi còn tưởng là Thành Nghiệp nên mới gọi hai tiếng…”

Nói đến đây, ánh mắt của mẹ Tô càng thêm sợ hãi, bà run rẩy nói: “Người đó từ từ quay mặt lại, sắc mặt tái nhợt, còn có vết máu trên đó... Sau khi nhìn rõ, tôi mới phát hiện ra đó chính là lão nhị, chú của Mạn Thanh…”

Nói tới đây thì mẹ của Tô không thể nói tiếp được nữa, mà lại tiếp tục khóc rống lên.

Sau khi Tô Thành Nghiệp và Tô Mạn Thanh nghe vậy, cũng giật mình sợ hãi đến mức tái mét mặt mày, họ liếc nhìn nhau và đều cảm nhận được sự sợ hãi cực độ trong mắt nhau.

Chuyện này vừa tưởng tượng đã cảm thấy vô cùng đáng sợ rồi.

Mẹ Tô đi vệ sinh lúc nửa đêm và nhìn thấy một người đang đứng trong sân, mà người đó lại là người chú vừa mất sáng hôm qua.

Bầu không khí tràn ngập một mùi quỷ dị, một lúc sau Tô Thành Nghiệp mới mạnh dạn hỏi: “Vậy… vậy sau đó thì sao, chú nó đâu rồi?”

“Sau đó… sau đó tôi sợ hãi hét lên, đầu óc choáng váng... Sau khi nghe thấy tiếng hét của tôi, chú của Mạn Thanh đã chạy về phía cửa, chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã không thấy đâu nữa.” Mẹ Tô nói.

“Không thể nào... Người ta đã chết lâu như vậy, bác sĩ pháp y đã xác minh là đã chết rồi, làm sao có thể sống lại được? Cho dù là thật thì sao chú lại chạy trốn chứ?” Tô Thành Nghiệp nghi ngờ nói.

“Vào nhà xem thử.” Cát Vũ nói rồi đi về phía phòng khách nơi đặt chiếc quan tài thuỷ tinh, Tô Thành Nghiệp cũng đỡ vợ dậy rồi đi theo Cát Vũ.

Sau khi bật đèn trong phòng khách, tất cả mọi người đều sững sờ.

Chiếc quan tài thuỷ tinh nơi người chú của Tô Mạn Thanh nằm trong đó đã bị mở ra, hoàn toàn trống rỗng, thi thể của người chú đã thực sự biến mất.

Nhìn thấy cảnh tượng như vậy, mấy người trong nhà họ Tô đều vô cùng kinh hãi, đặc biệt là mẹ Tô, bắp chân mềm nhũn và ngồi bẹp xuống đất.

Những gì bà vừa nhìn thấy không phải là ảo ảnh, đúng là chú của Tô Mạn Thanh đã chui ra khỏi quan tài...

Chuyện này thật vô cùng đáng sợ.

“Vũ ca…” Tô Mạn Thanh nhìn Cát Vũ như cầu cứu, nhưng Cát Vũ cũng cảm thấy hơi sững sờ, không biết tại sao lại xảy ra chuyện này.
Bình Luận (0)
Comment