Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 156

Đi giữa những ngọn núi có đầy gai góc, Cát Vũ bước đi nhanh như gió, nhưng thân hình nhỏ bé của Tô Mạn Thanh không thể chịu nổi, đi được một đoạn ngắn là cô bắt đầu thở hồng hộc, lại phải dừng nghỉ ngơi một lát.

Cát Vũ cũng đành chịu, hắn đã bảo cô đừng đi nhưng cô không nghe, cứ muốn đến đây chịu khổ với mình.

Tuy nhiên, làm sao Cát Vũ có thể hiểu được suy nghĩ của Tô Mạn Thanh, cô chỉ muốn ở bên Cát Vũ càng nhiều càng tốt, thà chịu khổ thêm cũng không sao.

Cứ như vậy, họ đi được một lát rồi lại dừng, đi được gần một tiếng đồng hồ thì hai người mới tới vị trí bạch hổ đoạn sát cục kia.

Khi hắn lấy la bàn ra xem, kim chỉ nam trên la bàn bắt đầu chuyển động quay cuồng, điều đó cho thấy âm sát khí ở đây rất mạnh.

Đây là một khe núi rất hẻo lánh, đường đi lại rất khó khăn, những người bình thường sẽ chẳng bao giờ đến đây.

Cát Vũ cầm la bàn trong tay, bảo Tô Mạn Thanh theo sát không được rời đi trong vòng ba bước, hắn lờ mờ cảm thấy đêm nay nhất định sẽ có phong ba nổi lên.

Âm sát khí nơi đây đã vượt quá dự liệu của hắn, hoặc là tà vật hung ác ở đây, hoặc có cao thủ ở đây tu luyện tà pháp.

Chính tà đụng độ sẽ khó tránh khỏi một trận chém giết, giờ phút này Cát Vũ đã bắt đầu hối hận khi dẫn Tô Mạn Thanh theo, vốn dĩ hắn cho rằng đó chỉ là chuyện tầm thường, nhưng hiện tại hắn cảm thấy không đơn giản như vậy.

Theo chỉ dẫn của la bàn, Cát Vũ dẫn Tô Mạn Thanh bước thấp bước cao dọc theo con đường núi gập ghềnh hiểm trở.

Để tránh cho Tô Mạn Thanh gặp chuyện không may, Cát Vũ đã đưa cho cô mấy lá bùa trừ tà để phòng ngừa bất trắc.

Đi về phía trước được mấy trăm mét, đột nhiên xảy ra chuyện kỳ ​​quái, trước mắt bất chợt có một đám sương mù trắng xóa cản đường bọn họ.

“Vừa rồi còn đang yên lành, tại sao ở đây lại có sương mù?” Tô Mạn Thanh khó hiểu nói.

Cát Vũ ngẩng đầu nhìn đám sương mù trước mặt, cười nhẹ nói: “Nếu có chuyện xảy ra, điều đó chứng minh trong này có trò quỷ quái gì đây, nhớ kỹ phải theo sát ta.”

Khi Tô Mạn Thanh nghe Cát Vũ nói, cô cảm thấy hơi hoảng sợ, một nỗi sợ hãi không thể giải thích được đột nhiên bao trùm trong lòng cô.

Cát Vũ nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mạn Thanh, thận trọng đi về phía trước. Đi được khoảng mười mấy bước, Cát Vũ nhíu chặt mày lại, đột nhiên hắn cảm thấy có gì đó không đúng, vì vậy liền dừng bước rồi nói với Tô Mạn Thanh: “Mạn Thanh, sương mù này không phải là sương mù núi non bình thường, mà là do một cao nhân dùng thiên địa ngũ hành lực bố trí ra một trận pháp, nếu ta không lầm thì đây chắc chắn là sương mù trận.”

“Rất nhiều người tu hành biết bố trí sương mù trận này, nhưng thủ đoạn của người này hơi đặc biệt, ta cũng không nắm chắc sẽ phá vỡ được trận pháp này. Ta nghĩ có lẽ chú của cô đã đi nhầm vào trận pháp này, bị tên cao nhân tu tà pháp kia phát hiện nên mới bỏ mạng. Có thể bố trí trận pháp như vậy, chứng tỏ tu vi của cao nhân kia không hề thấp.”

Cát Vũ lắc đầu nói: “Nếu ta đã hứa sẽ tìm thi thể của chú cô về, thì nhất định sẽ làm được. Hơn nữa ta thân là đệ tử của Mao Sơn, kế thừa pháp thuật của Mao Sơn, lý ra nên trừ ma vệ đạo, tên tà tu này lợi lụng tà thuật để hại tính mạng của người khác, nếu ta đã gặp thì sao lại giả vờ như không thấy chứ? Cô yên tâm, trên người ta có Mao Sơn thánh khí, cho dù đối phương có tu vi cao hơn ta, thì ta cũng vẫn sẽ bảo toàn mạng sống.”

Dừng lại một lát, Cát Vũ liếc nhìn Tô Mạn Thanh, bất lực nói: “Nếu biết nơi này nguy hiểm như vậy, ngay từ đầu ta đã không nên đưa cô tới đây, lỡ đối phương mạnh quá thì ta sẽ không bảo vệ chu toàn cho cô được.”

“Không sao đâu Vũ ca, đừng lo lắng cho ta, đến lúc đó ta sẽ tránh xa là được.” Tô Mạn Thanh nói.

Cát Vũ chỉ biết lắc đầu, cũng không biết nên nói cái gì, nếu có thể tránh được thì tốt rồi. Nhưng phàm là những người tu luyện tà pháp sẽ có thủ đoạn quỷ dị khó lường, biết sử dụng quỷ vật và yêu vật, chỉ cần trong phạm vi bạch hổ đoạn sát cục thì khẳng định sẽ trốn không thoát.

Đứng trước trận pháp sương mù cuồn cuộn, Cát Vũ nghiêm nghị nói: “Mạn Thanh, lát nữa cô phải đi sát ta, ta đi một bước thì cô cũng phải đi một bước, không được đi nhầm. Nếu lỡ đi nhầm thì có thể cô sẽ bị lạc trong màn sương mù này, bị nhốt đến chết, có thể ta cũng sẽ không tìm được cô đâu.”

Tô Mạn Thanh lại gật đầu lia lịa, cũng may cô là một học sinh giỏi, đã nhìn qua vật gì là nhớ mãi không quên, nên việc đi theo sát Cát Vũ cũng không làm khó cô được.

Tiếp theo, hai người một trước một sau bắt đầu đi trong làn sương mù này. Cát Vũ bước đi rất kỳ lạ, có lúc hắn tiến lên phía trước ba bước rồi lại lùi về sau hai bước, có lúc bước qua phải bốn năm bước rồi lại lùi qua trái hai bước. Cát Vũ thấy Tô Mạn Thanh hơi rối mắt nên cố ý giảm tốc độ, mỗi khi đi được một đoạn đường lại phải dừng lại chờ Tô Mạn Thanh.

Cứ như thế, hai người mất nửa tiếng đồng hồ thì đột nhiên màn sương mù biến mất, trước mắt lại bình thường như cũ. Khi họ quay đầu nhìn lại thì thấy sương mù vẫn cuồn cuộn trắng xoá như cũ, chuyện này đối với Tô Mạn Thanh mà nói thật sự rất thần bí.

Vừa ra khỏi trận pháp, Cát Vũ thở phào nhẹ nhõm: “Người bố trí trận pháp này vô cùng lợi hại, thế mà tốn mất của tanửa tiếng đồng hồ. Chúng ta đi tiếp thôi.”

“Vũ ca, tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu?” Tô Mạn Thanh bối rối hỏi.

“Có la bàn ở đây, nó sẽ tự nhiên chỉ đường cho chúng ta.” Cát Vũ nói rồi lại ấy la bàn ra, chỉ thấy kim chỉ nam trên la bàn quay thêm một vòng, cuối cùng dừng lại ngay vị trí phía trước mặt.

“Không còn xa nữa đâu, chúng ta đi về phía trước một lát nữa thôi.” Cát Vũ nói xong liền cất bước, kéo Tô Mạn Thanh tiếp tục thận trọng đi về phía trước.

Chẳng bao lâu sau, một âm thanh rào rào rất nhỏ bất ngờ truyền đến tai Cát Vũ, điều này ngay lập tức khiến Cát Vũ cảnh giác.

Mặc dù âm thanh không lớn, giống như tiếng gió thổi lá cây, nhưng lúc này Cát Vũ phải đề phòng nguy hiểm bất ngờ ập đến, nên toàn bộ khí tràng đều khai hoả. Có thể nói là mắt nhìn bốn phương, tai nghe tám hướng, hắn nhanh chóng nhận ra âm thanh kia có điều bất thường, tiếng sột soạt kia nặng hơn tiếng gió thổi lá cây, như thể có thứ gì đó đang lặng lẽ đến gần họ.

Vừa nghe thấy tiếng động này, bước chân của Cát Vũ dừng lại, hắn nhìn về hướng âm thanh truyền đến kia…
Bình Luận (0)
Comment