Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 165

Tác dụng của bùa trấn thi mà Mao Sơn chuyên dùng để đối phó tà vật, thế mà cũng không có tác dụng với nó. Điều này khiến Cát Vũ có chút sững sờ.

Đồng Giáp Thi tiếp tục đánh về phía Cát Vũ, lúc này Cát Vũ trông hơi chật vật, trong thời gian ngắn không tìm được cách giải quyết Đồng Giáp Thi, nên chỉ có thể né trái né phải. Mà lão già kia dường như vô cùng tin tưởng vào thực lực của Đồng Giáp Thi, nên cứ đứng tại chỗ không nhúc nhích, đang muốn nhìn Cát Vũ bị con Đồng Giáp Thi này chơi chết.

Sau khi né tránh cả chục lần liên tiếp, cuối cùng Cát Vũ cũng bị chọc giận, ngay sau đó lại là một tấm bùa màu lam bay ra, chụp về phía cơ thể Đồng Giáp Thi.

Lúc này đây, đó không còn là một lá bùa bình thường, mà là bùa Vân Lôi tiếng tăm lừng lẫy của Mao Sơn, chính là bùa Vân Lôi được sáng chế bởi một vị tổ sư Mao Sơn.

Uy lực của bùa Vân Lôi không thể coi thường. Tấm bùa màu xanh lam dán lên trên người Đồng Giáp Thi kia, một đường điện quang màu tím lập tức lưu chuyển trên thân thể Đồng Giáp Thi. Đồng Giáp Thi phát ra một tiếng gào thét thống khổ, lập tứcvăng ra ngoài, đập mạnh vào trên vách sơn động, khiến đá phía trên vách sơn động lần lượt rơi xuống, toàn bộ gian thạch thất cũng thoáng lắc lư theo.

Đồng Giáp Thi xoay người ngã xuống đất, trên người còn có một luồng điện thật nhỏ lăn qua, thi khí không ngừng phun trào ra khỏi cơ thể, những chiếc vảy lớn nhỏ rơi lả tả khắp mặt đất.

Mà khi nhìn thấy Đồng Giáp Thi kia đã bị Cát Vũ đả thương thành thế này, lão già kia tức giận nhảy dựng lên mà mắng to: "Tên nhóc vô liêm sỉ, lại dùng lôi pháp đả thương Đồng Giáp Thi mà ta đã tu luyện nhiều năm!"

Nói rồi, lão già lại bấm một pháp quyết, quát to một tiếng: "Khởi thi!"

Chỉ nhìn thấy Đồng Giáp Thi ngã gục trên mặt đất lại bật dậy, tiếp tục nhảy về phía Cát Vũ.

Mặc dù Đồng Giáp Thi đã bị bùa Vân Lôi của Mao Sơn gây thương tích, nhưng vẫn chưa bị tổn thương hoàn toàn, vẫn có thể giết người.

Lúc này, Cát Vũ đã mất hết kiên nhẫn rồi, còn đánh tiếp như vậy thì không biết sẽ đánh đến bao giờ.

Tức thì, Cát Vũ sa sầm nét mặt, chuẩn bị tung đại chiêu.

Hắn cầm thanh Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay đập mạnh xuống đất. Bảy thanh kiếm nhỏ lại tách khỏi thân kiếm và chặn trước mặt Cát Vũ.

Cát Vũ lấy ra một lá bùa màu vàng với tốc độ nhanh nhất, đặt vào lòng bàn tay và niệm chú trong miệng: "Thiên lôi tôn tôn, long hổ giao binh, nhật nguyệt chiếu minh, chiếu ngã phân minh, Mao Sơn tổ sư, tiếp ngã hào lệnh, điều đáo thiên binh thiên tướng, địa binh địa tướng, thần binh thần tướng, quan binh quan tướng, ngũ lôi thần tướng, phù chí tắc hành, lập tức tuân lệnh!"

Ngay khi câu thần chú kết thúc, lá bùa màu vàng trên tay Cát Vũ đột nhiên bốc cháy, nở rộ ánh lửa.

Đồng Giáp Thi không để ý đến điều đó, lại vung tay lên, quét sạch bảy thanh kiếm nhỏ ra khỏi nguc mình, tiếp tục lao về phía Cát Vũ một lần nữa.

Khi Cát Vũ niệm xong câu chú ngữ, một chuyện khủng khiếp đã xảy ra, chỉ nhìn khí tràng cuồn cuộn giống như thủy triều bao phủ cả thạch thất, sau đó từ sâu trong sơn động, một đạo kim mang nhanh chóng bay tới, trực tiếp chui vào trong cơ thể của Cát Vũ.

Khi mọi chuyện đến mức này, lão già cũng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Khí tức dâng trào này đảo qua trong chốc lát, Cát Vũ nhanh chóng mở mắt ra, một đôi mắt lấp lóe kim mang, rồi nhanh chóng trở lại bình thường.

Nhưng nhìn Cát Vũ lúc này lại khác hẳn lúc trước, như một thần tiên hạ phàm.

“Mao Sơn… Mao Sơn Thần Đả Thuật!” Lão già kia run giọng nói.

Đúng vậy, thứ mà Cát Vũ vận dụng là Mao Sơn Thần Đả Thuật nổi tiếng trên giang hồ. Cái gọi là Mao Sơn Thần Đả Thuật chính là thỉnh thần trên thân, thỉnh một linh thể lợi hại hơn mình rất nhiều lên trên người mình, khiến cho thực lực của bản thân nháy mắt trở nên cường đại hơn nhiều lần.

Linh thể thỉnh được có thể là tàn niệm của thần linh, cũng có thể là quỷ vật cực kỳ lợi hại, cũng có thể là đại yêu ngàn năm thành tinh. Dù sao trong phạm vi mấy chục km có cái gì thì cái đó tới, chỉ cần là sự tồn tại có thực lực cường hãn cũng có thể tạm thời được Cát Vũ mượn.

Cát Vũ vừa mở mắt ra, Đồng Giáp Thi lại bổ nhào vào trước mặt hắn lần nữa.

Khóe miệng Cát Vũ hơi nhếch lên, ngay khi hắn vừa vươn tay ra, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đã rơi vào trong tay hắn.

Khoảnh khắc tiếp theo, Cát Vũ nâng cao Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay lên, chém thanh kiếm về phía đầu của Đồng Giáp Thi.

Mao Sơn Thất Tinh Kiếm không nghiêng không lệch, đúng lúc cắt đôi Đồng Giáp Thi ra!

Má nó, thật quá khủng b0! Đồng Giáp Thi đao thương bất nhập, sức lực vô cùng to lớn bị cắt thành hai mảnh trong trạng thái sống. Vậy thì thực lực đó phải mạnh đến mức nào chứ?

Lão già nhất thời sợ hãi rùng mình một cái.

Đây là Đồng Giáp Thi mà mình đã bỏ ra hơn mười năm khổ luyện mới luyện ra được, thế mà đã bị thằng nhóc này chặt sống.

Sau nỗi kinh hoàng, lão già tất nhiên biết mình không phải là đối thủ của thích khách Cát Vũ, vội vàng xoay người bỏ chạy.

“Lão tặc, xem ngươi chạy đâu cho thoát!” Cát Vũ tức giận gầm lên một tiếng, đuổi theo hướng lão già kia.

Vừa đi được vài bước, người chú bị bôi đầy thi du đột nhiên chắn ngang người Cát Vũ, tóm lấy Cát Vũ. Chắc chắn là do lão già giở trò quỷ, muốn chặn đường của Cát Vũ.

Tuy nhiên, bàn tay của Cát Vũ đột nhiên duỗi ra vỗ nhẹ vào trên đỉnh đầu của người chú. Thân thể của người chú vừa mới thi biến lập tức xụi lơ, ngã xuống đất.

"Vũ ca..." Tô Mạn Thanh cách đó không xa hét lên.

Cát Vũ dừng chân, giọng nói trở nên u ám, như thể là một người khác, quay đầu nhìn về phía Tô Mạn Thanh nói: "Đứng ở chỗ này đừng nhúc nhích, chờ ta!"

Tô Mạn Thanh bị giọng nói của Cát Vũ lúc này làm cho hoảng sợ. Đây đâu còn là Vũ ca nhẹ nhàng bình thản lúc trước, trong lời nói của hắn lộ ra một loại khí tức âm u lạnh lẽo vô cùng.

Quả thật là như vậy, lúc này Cát Vũ không phải Cát Vũ lúc trước, mà là bị một ý thức khác khống chế, tạm thời chiếm giữ thân thể của Cát Vũ mà thôi.

Còn thần thức của Cát Vũ đã được ấn vào linh đài, dùng chung một cơ thể với ý thức được mời đến.

Lão già kia chạy rất nhanh, trong tích tắc đã chẳng còn bóng dáng. Cát Vũ chỉ khựng lại một chút rồi đuổi theo bằng trực giác của mình.

Phía bên ngoài căn thạch thất có một lối ra, không biết nó dẫn đến đâu. Cát Vũ đuổi theo suốt dọc con đường này, đuổi theo một mạch mấy trăm mét nhưng không nhìn thấy bóng dáng của lão già kia đâu. Lão già này thực sự còn chạy nhanh hơn thỏ.
Bình Luận (0)
Comment