Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 168

"Lê đại ca quá khen, chưởng giáo Long Hoa thật là sư huynh của ta. Sư phụ ta là Trần Duyên Chân Nhân, bối phận khá lớn nên ta cũng được hưởng ké tí ánh sáng. Ta đi theo bên cạnh sư phụ ta gần hai mươi năm. Mười chín năm trước đó đều không ở Mao Sơn, mà là tìm một nơi linh khí đầy đủ đi theo sư phụ tu hành. Cũng tới nửa năm gần đây mới biết sư huynh của mình là chưởng giáo Long Hoa Chân Nhân. Nói tới thì thật xấu hổ quá." Cát Vũ khách khí nói.

"Hóa ra là cao đồ của Trần Duyên Chân Nhân, thật là thất kính thất kính. Trần Duyên Chân Nhân là thần long thấy đầu không thấy đuôi, hai mươi năm gần đây đều chưa từng lộ diện trên giang hồ. Hóa ra là đã thu nhận một cao đồ như ngươi nên luôn dốc lòng dạy dỗ. Chắc ngươi là đệ tử quan môn của Trần Duyên Chân Nhân phải không?"

“Vâng, tiểu đệ đúng là đệ tử quan môn của sư phụ.” Vừa nhắc đến chuyện này, Cát Vũ không khỏi có chút tự mãn.

Trong lúc hai người đang tán gẫu, ý thức mạnh mẽ ở một bên đã có chút không vui mà nói: "Hai người các ngươi có thể chờ lão quỷ ta nói xong rồi lại ôn chuyện được không? Tuy rằng người nọ không phải do lão phu giết, nhưng lão phu cũng đã bỏ ra không ít sức lực. Thằng nhóc Mao Sơn ngươi có phải nên giúp ta một việc hay không?"

Lúc này, Cát Vũ mới nhớ tới ý thức mạnh mẽ này, nhanh chóng nói: "Xin lão tiền bối cứ nói, chỉ cần đó không phải là chuyện thương thiên hại lý, ta sẽ cố gắng hết sức để hoàn thành."

Nghe đến đây, trái tim của Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm đều đập loạn nhịp. Mẹ nó, ở trong này tu hành cũng có thể tẩu hỏa nhập ma, thật là bi thương. Lần đầu tiên mới nghe nói đến chuyện như thế này.

Tuy nhiên, Cát Vũ vừa nghĩ lại thì cũng thấy có lý. Tu hành trong Đạo gia chú ý đến một nền tảng vững chắc, bước từng bước một. Mà cao thủ tà tu tu hành đều thông qua các loại thủ đoạn tà ác, để nhanh chóng tăng tu vi của bản thân, cho nên tính nguy hiểm rất lớn.

Cát Vũ vốn dĩ muốn đồng ý, nhưng trong lòng lại có chút do dự. Theo như lời của ý thức mạnh mẽ này, hắn ta đang tu luyện trong Bạch Hổ Đoạn Sát Cục, điều đó đồng nghĩa với việc hắn ta cũng là một tà tu. Một khi an táng thi cốt cho hắn ta, vậy hắn ta sẽ có thể thoát khỏi gông cùm của Bạch Hổ Đoạn Sát Cục, ngộ nhỡ ra ngoài làm việc ác thì sao?

Mà ý thức mạnh mẽ đó dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Cát Vũ, trầm giọng nói: "Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không làm bất cứ chuyện gì thương thiên hại lý. Lúc trước đúng là vì lão phu đã hại rất nhiều mạng người, nên mới bị báo ứng, khi tu luyện công pháp bị tẩu hỏa nhập ma. Về sau lão phu thoát khỏi nơi này sẽ tìm một nơi yên tĩnh tu luyện, làm một quỷ tu là tốt rồi."

Nghe vậy, Cát Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, bèn nói: "Được rồi, lão tiền bối, ngài đã nói như vậy thì ta sẽ an táng thi cốt cho ngài. Nhưng sau khi ngài ra ngoài, nếu hành hung làm ác thì đừng trách Long Viêm ta trở mặt."

"Ngươi yên tâm đi. Nếu đã hứa với ngươi, ta sẽ không đổi ý." Ý thức mạnh mẽ kia nói.

Ngay sau đó, hắn ta liền nói cho Cát Vũ biết nơi ẩn thi cốt của mình. Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm cùng nhau đi bộ đến nơi ấy. Đó là một sơn động rất khuất, đã bị cỏ dại chặn lại, bùn đất cũng đã bịt kín cửa động. Hai người phải mất sức lực rất lớn mới khơi thông được cửa động.

Thực ra đều là Lê Trạch Kiếm ra sức. Là do y nhìn thấy Cát Vũ vừa sử dụng xong Thần Đả Thuật, thân thể suy yếu nên mới ở lại. Nếu không thì đã rời khỏi đây từ lâu rồi.

Vào trong sơn động không bao lâu, hai người đã nhìn thấy một bộ xương trắng ngồi ngay ngắn trên một bãi đá. Phía trên bộ xương trắng đó toàn là mạng nhện, hai tay còn đang bấm pháp quyết.

Bộ xương khô héo này chính là pháp thân của ý thức cường đại kia.

Cát Vũ dùng la bàn định vị, tìm được một nơi có phong thủy tốt trong Bạch Hổ Đoạn Sát Cục. Hai người hợp lực đào một cái hố rồi an táng thi cốt xuống.

Bởi vì hai người đều không biết tà tu này tên là gì, nên cũng không lập bia văn.

Nhưng Cát Vũ và Lê Trạch Kiếm lại không gặp lại hắn ta kể từ khi họ phát hiện ra bộ xương, cho đến khi họ chôn cất hài cốt.

Trong mơ hồ, Cát Vũ vẫn có chút bất an. Ý thức mạnh mẽ này thật sự rất mạnh, ngộ nhỡ hắn ta làm việc ác ở bên ngoài, thì đó chính là tội lỗi của hắn, chỉ hi vọng hắn ta có thể thực hiện lời hứa của mình.

Sau khi an táng bộ xương khô này xong, Lê Trạch Kiếm chắp tay và nói với Cát Vũ: “Tiểu huynh đệ, núi xanh không đổi, nước biếc chảy dài, chúng ta có duyên sẽ gặp lại. Vợ con trong nhà đều không biết ta ra ngoài, là ta lén lút chạy đến đây."

Cát Vũ sửng sốt một chút, thầm nghĩ vừa rồi người này được lão già kia gọi là kiếm thần. Khi y dùng một kiếm đâm chết lão già kia, hắn cũng chứng kiến, cảm thấy rất hoang mang. Cao thủ siêu cấp có được thủ đoạn như vậy, vì sao phải ẩn cư nơi sơn dã, cam lòng làm một nông dân.

Chiếc mũ y đội to đến mức che mất khuôn mặt của y, khiến Cát Vũ không thể nhìn thấy rõ khuôn mặt của y.

Cát Vũ lại khách khí nói: "Được rồi, ta nghe giọng của lão ca thì tuổi cũng không lớn lắm, xin cả gan gọi ngài một tiếng Lê đại ca vậy."

“Ha ha ha… Được, Cát huynh đệ, ngươi muốn gọi như thế nào cũng được. Ta thật sự phải đi rồi, một lát nữa trời sẽ sáng.” Lê Trạch Kiếm vừa ngẩng đầu nhìn sắc trời vừa sốt ruột nói.

"Được rồi, Lê đại ca, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa. Hôm nào ta sẽ đến Ngưu gia trang bái tạ." Cát Vũ lại nói.

Nghe được lời của Cát Vũ, Lê Trạch Kiếm lại xua tay nói: "Đến cửa bái tạ thì không cần thiết. Lão ca ta đã sớm rời khỏi giang hồ mười mấy năm, định cư trong Ngưu gia trang. Tất cả mọi người trong thôn đều không biết ta là một người tu hành. Sở dĩ như thế cũng vì ta rất bất đắc dĩ, trước đó bị kẻ thù đuổi giết, chán ghét giang hồ nên chỉ thầm mong cưới vợ sinh con ở nơi thôn quê, thế cũng sung sướng tự tại. Cát huynh đệ, chúng ta có duyên sẽ gặp lại."

Nói rồi, Lê Trạch Kiếm chắp tay, ngay sau đó bấm một kiếm chỉ, vừa chỉ về phía thanh trường kiếm màu bạc treo trên tảng đá kia, thanh trường kiếm lập tức phát ra tiếng "vù vù", trực tiếp rơi vào trong tay y.

Cầm kiếm trong tay, y quay đầu bước đi. Thân pháp của người này cũng cực nhanh, trong thời gian ngắn đã hoàn toàn biến mất vào trong núi rừng.

Có câu nói rất đúng, cao thủ chân chính ở dân gian.

Có ai ngờ rằng một nông dân ăn mặc bình thường, hóa ra lại từng là một vị kiếm thần lừng danh khắp giang hồ!
Bình Luận (0)
Comment