Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 201

Cát Vũ chắp hai tay ra sau lưng, từ tốn bước về phía Hà Vi Đạo, vừa đi vừa trầm giọng nói: "Ta hỏi ngươi lần nữa, ngươi có thừa nhận là nhà họ Hà các ngươi dùng thuật Mao Sơn để hại tính mạng người khác hay không? Nếu ngươi thừa nhận, ta sẽ xử trí nhẹ nhàng, ngược lại nếu ngươi không thừa nhận, ta nhất định khiến ngươi đẹp mặt!"

Ông đây là đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, tu hành mấy chục năm rồi, vậy mà lại bị một thằng nhãi vắt mũi chưa sạch ức hiếp như vậy? Sao lão ta có thể nuốt trôi cơn giận này chứ?

Lão ta trừng mắt nhìn Cát Vũ, ánh mắt như muốn phun ra lửa, tiếp tục bò dậy từ dưới đất, trường kiếm trong tay khẽ run lên, phát ra âm thanh giòn giã, lão ta bấm pháp quyết, miệng niệm chú: "Bắc đẩu thất nguyên quân, thiên cương đại thánh thần, ly tà đại thiên vương, thiên chân hộ ngã thân, thông minh tam giới lộ, chiếu triệt bắc u cung, ngô phụng thiên địa sắc, đạp phá cửu u môn, chân quân thượng ngã thân, toái khai phong đô môn! Lập tức tuân lệnh!"

Sau câu thần chú được đọc một cách nhanh chóng của Hà Vi Đạo, chỉ thấy thân hình của lão ta bỗng tăng vọt, khí trường không ngừng cuồn cuộn, từ bốn phương tám hướng, mấy luồng khí tức nhanh chóng chui vào cơ thể lão ta.

Có lẽ đây là một loại pháp thuật của Mao Sơn Thần Đả Thuật, nhưng so với pháp thuật mà Cát Vũ thi triển thì thấp hơn rất nhiều.

Cát Vũ là nhận được Mao Sơn chân truyền, hơn nữa còn là đệ tử cuối cùng của Trần Duyên Chân Nhân, tất nhiên pháp môn phải uyên thâm hơn những đệ tử tu hành ngoại môn này nhiều.

Thấy Hà Vi Đạo cố chấp muốn liều mạng với mình, Cát Vũ lắc đầu không còn gì nói: "Đúng là hồ đồ ngu xuẩn, vậy thì đừng trách ta không nói đến tình nghĩa đồng môn."

Dứt lời, Cát Vũ liền vỗ nhẹ vào eo, tiện tay lấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra.

Sau khi rót linh lực vào, Mao Sơn Thất Tinh Kiếm bỗng lóe lên ánh vàng, lập tức biến thành một thanh trường kiếm dài hơn một mét, bảy thanh tiểu kiếm treo trên đó nhất thời va vào nhau, phát ra tiếng ‘leng keng’.

Lão ta sợ đến mức toàn thân nhất thời run rẩy, vẻ sợ hãi hiện lên trong ánh mắt thật sự không thể diễn tả bằng lời.

Trời ơi, thằng nhãi này lấy ra cái gì vậy... Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ư? Đây chính là thánh khí của Mao Sơn, là bảo vật không biết đã truyền lại bao nhiêu đời tổ sư của Mao Sơn. Hà Vi Đạo là đệ tử của Mao Sơn, sao lại không nhận ra thanh kiếm này chứ? Trong rất nhiều bức tranh ở phòng tổ sư của Mao Sơn đều có thanh Mao Sơn Thất Tinh Kiếm này. Bảo kiếm được truyền từ đời này sang đời khác, chỉ có chưởng giáo Mao Sơn mới có thể sử dụng thánh khí của Mao Sơn.

Tại... tại sao thanh kiếm này lại xuất hiện trong tay người thanh niên trước mắt này?

Sau khi nhìn thấy Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ, toàn bộ sức mạnh trên người Hà Vi Đạo đều nhất thời tan biến, mấy luồng khí tức lần lượt bay ra khỏi cơ thể của lão ta, rồi bay đi khắp nơi.

Bây giờ Hà Vi Đạo giống như quả bóng xì hơi, mở to hai mắt, kinh hoàng, sợ hãi, lo lắng, sợ sệt... Đủ loại cảm xúc dâng lên trong lòng lão ta.

Đến nỗi lão ta đứng ở đó không biết phải làm thế nào.

“Chẳng phải ngươi muốn liều mạng với ta à? Tới đây đi.” Cát Vũ hờ hững nhìn về phía Hà Vi Đạo.

Mà lúc này, dù là người nhà họ Lôi hay nhà họ Hà đều nhìn Cát Vũ bằng ánh mắt tràn ngập sự khó tin.

Những người có mặt tại đây đều là người tu hành, trước tiên không nói tới chuyện Cát Vũ còn trẻ mà thực lực đã mạnh như vậy, mà chỉ cần nhìn thấy hắn đột nhiên rút ra một thanh trường kiếm lóe lên ánh vàng ở bên hông như thế, đã biết chắc rằng đây là một pháp khí cực kỳ lợi hại.

Nhất là người nhà họ Hà, bọn họ đều nhận ra thanh kiếm trong tay Cát Vũ. Đó chính là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm – thánh khí Mao Sơn!

Chuyện này không thể sai được, chỉ có Mao Sơn Thất Tinh Kiếm mới treo được một chuỗi tiểu kiếm, hơn nữa còn là bảy thanh.

"Rốt... rốt cuộc ngươi là ai... Thanh kiếm mà ngươi đang cầm chính là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm..." Hà Vi Đạo liên tục nuốt nước bọt, không dám tin hỏi.

“Đúng vậy, đây chính là Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.” Cát Vũ hờ hững đáp.

"Chuyện này... sao có thể chứ? Tại sao Mao Sơn Thất Tinh Kiếm lại ở trong tay của ngươi..." Hà Vi Đạo vẫn không thể nào chấp nhận được, lão ta thà tin rằng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm trong tay Cát Vũ là giả còn hơn.

Cát Vũ cười khẩy, bỗng vung tay lên, bảy thanh tiểu kiếm treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đột nhiên tách khỏi kiếm chủ, phân tán ra bên ngoài, đồng loạt bay xung quanh Cát Vũ. Bảy thanh tiểu kiếm đó lóe lên ánh vàng, phù văn lưu chuyển, hạo thiên chính khí của đạo gia từ từ tản ra, mỗi thanh kiếm đều có kích thước tương đương với kiếm chủ, phát ra tiếng ong ong khe khẽ. Một khi Cát Vũ vung tay lên, bảy thanh tiểu kiếm kia sẽ phóng tới như một tia chớp, lấy mạng Hà Vi Đạo ngay tức khắc.

Lúc này, Cát Vũ giống như thần tiên hạ phàm, được bảy thanh tiểu kiếm vây quanh, còn liên tục ong ong bên cạnh Cát Vũ.

Trên đời này, hiếm có pháp khí nào có thể thể hiện sức mạnh khủng khiếp giống như vậy.

Một Mao Sơn Thất Tinh Kiếm giả sẽ không thể có uy lực đến thế.

Sau khi sợ hãi, cả người Hà Vi Đạo run lẩy bẩy, sợ đến mức chân mềm nhũn, dứt khoát quỳ phịch xuống sàn, liên tục dập đầu với Cát Vũ, run rẩy nói: "Đạo Thông – đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, bái kiến Thánh Khí Mao Sơn Thất Tinh Kiếm. Không biết vị đạo hữu này có vai vế gì, nên xưng hô thế nào mới phải..."

“Bần đạo là Long Viêm.” Cát Vũ khẽ đáp.

Mặc dù chỉ là năm chữ đơn giản, nhưng Hà Vi Đạo lại như bị sét đánh, mẹ kiếp, chuyện này sao có thể chứ? Không ngờ thanh niên ở trước mặt này lại có vai vế chữ "Long", bản thân mình đã hơn bảy mươi tuổi, nhưng chỉ mới có vai vế chữ "Đạo" của Mao Sơn. Nói cách khác, mình phải gọi thanh niên ở trước mặt một tiếng sư thúc.

“Long… Long Viêm... Không ngờ ngươi lại có vai vế chữ ‘Long’, chuyện này... không thể nào.” Hà Vi Đạo vẫn không thể chấp nhận được.

“Ngươi không tin ư?” Cát Vũ thờ ơ hỏi.

"Không phải ta không tin... mà là ta không dám tin..." Hà Vi Đạo run rẩy nói.

"Sư phụ ta là Trần Duyên Chân Nhân – chưởng giáo Mao Sơn đời trước, còn ta là đệ tử cuối cùng được lão thu nhận sau khi lão được một trăm tuổi, sư huynh của ta chính là Long Hoa Chân Nhân – chưởng giáo Mao Sơn hiện tại. Thanh Mao Sơn Thất Tinh Kiếm này là do sư huynh của ta đưa cho ta mượn." Cát Vũ nói tiếp.

Hóa ra... Hóa ra hắn là đệ tử cuối cùng của Trần Duyên Chân Nhân, lần này Hà Vi Đạo không thể không tin, lão ta dứt khoát quỳ xuống, liên tục dập đầu với Cát Vũ, cung kính nói: “Đạo Thông – đệ tử ngoại môn của Mao Sơn, bái kiến Long Viêm sư thúc... Lúc nãy ta đã có nhiều mạo phạm, kính mong sư thúc rộng lòng tha thứ..."

Lần này, toàn bộ người nhà họ Hà đều trợn tròn mắt, thấy ông cụ đã quỳ xuống sàn, bọn họ cũng đồng loạt quỳ phịch xuống, liên tục dập đầu với Cát Vũ.
Bình Luận (0)
Comment