Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 210

Mao Sơn Thất Tinh Kiếm thì không cần phải nói, đây chính là thánh khí của Mao Sơn. Bản thân sở hữu sức mạnh vô hạn, ngưng tụ không biết bao nhiêu niệm lực của tổ sư Mao Sơn ở trong đó, uy lực của pháp kiếm này có thể phóng ra trong phạm vi mấy trăm mét. Nếu không phải là quỷ vật cực kỳ lợi hại, thì sẽ không dám tới gần phạm vi được bao trùm bởi khí tức quang minh chính đại của Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.

Có Mao Sơn Thất Tinh Kiếm bao phủ, đám công nhân này có thể làm việc một cách yên ổn, đào bới toàn bộ quan tài ở đây.

Dù gì trên người mỗi người cũng có bùa trừ tà mà Cát Vũ đưa cho, có thế nào thì nó cũng có thể ngăn cản giúp bọn họ, chí ít là mấy quỷ vật kia không thể nhập vào người bọn họ được nữa.

Nghe xong những lời Cát Vũ đã nói trước đó, đám công nhân này lại cầm công cụ lên, ai cũng kinh hồn bạt vía tiếp tục làm việc.

Lúc này, dưới sự điều trị của Cát Vũ, hai công nhân đã trúng tà đều trở lại bình thường, nhưng nhìn sắc mặt có vẻ hơi phờ phạc.

Người đầu tiên trúng tà ngã xuống đất không hề bị quỷ nhập vào người, mà chỉ bị tà khí xâm nhập, nên tình trạng không có gì nghiêm trọng.

Còn người thứ hai mới thật sự bị quỷ nhập vào người, oán khí rất lớn, vừa nhập vào đã muốn ra tay giết người, cũng may Cát Vũ kịp thời ra tay ngăn cản, bằng không chắc chắn sẽ xảy ra án mạng.

Có điều Cát Vũ đã cho người thứ hai uống đan dược mà hắn tự luyện chế rồi, nó có tác dụng loại trừ tà khí ở trên người, do đó bây giờ hắn ta đã gần như bình phục.

Sau khi Cát Vũ cắm Mao Sơn Thất Tinh Kiếm xuống nơi này, toàn bộ quỷ vật không ngừng lơ lửng ở xung quanh lúc trước đều sợ hãi bỏ chạy, không ai dám tiến lên nữa.

Dù gì cũng là thánh khí của Mao Sơn, hơn nữa bọn chúng cũng không phải là nữ quỷ trong tòa nhà kia, tất nhiên phải khiếp đảm trước thanh kiếm này rồi.

Chẳng mấy chốc, đám công nhân lại đào lên một cỗ quan tài khác, có lẽ cỗ quan tài này được chôn cùng lúc với cỗ quan tài lúc trước, bởi vì nhìn mức độ mục nát của cỗ quan tài cũng tương đương nhau.

Sau khi Cát Vũ bảo công nhân mở quan tài ra thì không khỏi sửng sốt lần nữa, chỉ thấy trong quan tài vẫn là một bộ xương trắng, nhưng phần đầu cũng rớt ra ngoài, một chiếc đầu lâu nằm bên cạnh bộ xương.

Sau đó, mọi người liên tục đào mấy cỗ quan tài, sau khi mở nắp quan tài ra thì toàn bộ xương cốt đều giống nhau, tất cả phần đầu đều không gắn liền với phần cổ.

Điều đó đủ để cho thấy, những người này đều bị chém đứt đầu, rồi mới được liệm vào trong quan tài.

Năm sáu cỗ quan tài được đặt trên mặt đất, đồng thời trong mấy quan tài này cũng không có bất kỳ vật chôn theo nào, mà chỉ có một cỗ thi thể.

Chuyện này thật sự ngày càng thú vị.

Trong lúc Cát Vũ đang xem xét mấy bộ xương, thì đám công nhân đang đào quan tài ở bên kia đột nhiên thốt lên, mọi người đồng loạt lùi về sau, như thể bọn họ đã nhìn thấy thứ gì đó cực kỳ đáng sợ.

Cát Vũ thu hồi ánh mắt khỏi mấy bộ xương, đi qua bên đó, vừa đi vừa hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Đại sư... Ngươi mau tới xem thử đi, thật sự bị ma ám rồi... Ngươi mau nhìn xem, không ngờ đất ở đây lại có màu đỏ... giống như máu vậy..." Một công nhân run rẩy nói.

Cát Vũ cau mày, vội vàng bước qua đó xem xét, chuyện này không nhìn thấy thì không sao, nhưng vừa nhìn thấy thì giật mình, trong lòng hắn không khỏi nghi hoặc, không ngờ ở gần thành phố sầm uất như Giang Thành lại xuất hiện chuyện cổ quái như thế.

Đất màu đỏ này toả ra mùi máu tanh thoang thoảng, Cát Vũ nhảy xuống chiếc hố lớn đó, hốt một nắm đất màu đỏ đưa lên mũi ngửi, lần này mùi máu tanh càng nồng nặc hơn, hơn nữa đất màu đỏ này vô cùng ẩm ướt, như thể nó đã được ngâm trong máu vậy.

"Đại sư... Rốt cuộc bên dưới đã chôn thứ gì vậy? Hay là chúng ta đừng đào nữa được không, chuyện này đáng sợ lắm..." Một công nhân run rẩy nói.

"Phải đào... Các ngươi cứ đào tiếp đi. Vẫn còn một cỗ quan tài được chôn ở bên dưới. Sau khi cỗ quan tài này được đào lên thì các ngươi đã đại cáo thành công rồi." Cát Vũ nghiêm mặt nói.

Mặc dù trong lòng mấy người đó hơi sợ hãi, nhưng ai cũng lo lắng chuyện khó giữ lại mạng nhỏ của mình, đành phải giơ công cụ trong tay lên đào tiếp.

Nhờ vào ánh đèn ở bên cạnh, Trần Trạch San cũng đi tới xem thử, khẽ hỏi Cát Vũ: "Vũ ca, tại sao đất ở đây lại có màu đỏ vậy?"

"Nếu ta nhìn không nhầm, có lẽ có một cỗ quan tài bằng đồng được chôn ở bên dưới, đồng thời thi thể trong cỗ quan tài bằng đồng này đã thi biến rồi." Cát Vũ kéo Trần Trạch San lùi lại mấy bước, khẽ đáp.

Trần Trạch San che miệng kinh ngạc, ánh mắt tràn ngập sự sợ hãi không thể diễn tả bằng lời.

"Thi biến... Vậy thi thể đã thi biến ở bên trong sẽ trông như thế nào..." Trần Trạch San run rẩy hỏi.

Cát Vũ cũng lười giải thích với cô, bởi vì chuyện này không thể giải thích trong giây lát được, nên hắn chỉ an ủi cô rằng cô cứ yên tâm, mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn.

Thật ra mọi chuyện phát triển đến mức độ này đã khiến Cát Vũ hơi lo lắng, bởi vì mọi thứ ngày càng theo chiều hướng kỳ quái.

Rõ ràng nơi này là một nơi dưỡng thi, hơn nữa còn không được hình thành một cách tự nhiên.

Nơi dưỡng thi được chia thành hai loại, một loại là nơi dưỡng thi tự nhiên, thi thể được chôn ở nơi dưỡng thi có thể duy trì cho thi thể không bị thối rữa, rồi từ đó bắt đầu thi biến.

Mà nơi dưỡng thi này là thuộc về vế sau, nói cách khác nơi dưỡng thi này được hình thành từ thi thể.

Thảo nào ở đây lại liên tục xảy ra sự cố, bây giờ mới có một người chết đã may mắn lắm rồi.

Trong lúc Cát Vũ đang suy nghĩ thì đột nhiên bên cạnh lại có người hét toáng lên.

"Đại sư... không ổn rồi... Dưới đây bắt đầu chảy máu rồi... Trời ơi..." Mấy người đang đào quan tài ở bên dưới vội vàng trèo lên khỏi hố, ai cũng sợ đến mức mặt mày tái mét.

"Đại sư... Ta thật sự không dám đào nữa đâu... Trong đất này có máu thấm ra ngoài, mà đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy trong cuộc đời luôn đó. Cầu xin ngài đừng bắt bọn ta đào nữa..." Một công nhân sợ đến mức bắt đầu run rẩy.

"Mọi người không cần phải sợ, mọi người cứ đào thêm nửa mét nữa là có thể nhìn thấy quan tài, cùng khiêng quan tài lên đây là mọi người có thể quay về rồi. Ta bảo đảm mọi người sẽ không xảy ra bất kỳ chuyện gì, nếu có ai vì chuyện này mà bị thương thì ta sẽ đưa cho người đó một trăm vạn.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.

Mặc dù đám công nhân cực kỳ không tình nguyện, nhưng cũng không thể làm gì khác, đành phải to gan nhảy xuống lần nữa, tiếp tục đào.

Đúng như Cát Vũ đã nói, sau khi đào xuống chưa đầy nửa mét, quả nhiên bọn họ đã đào ra một thứ, không ngờ lại là một cỗ quan tài bằng đồng đầy, hơn nữa còn cực kỳ lớn.
Bình Luận (0)
Comment