Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 245

Các hình ảnh liên tục chuyển đổi, giống như một đoạn phim tua nhanh. Cát Vũ có thể dễ dàng nhìn ra manh mối từ những hình ảnh bị phân mảnh này.

Thực ra câu chuyện về nữ quỷ Phượng Di rất đơn giản. Trước đó tiểu quân phiệt kia đã cưới sáu cô vợ, sau đó lại cưới Phượng Di. Sau khi cưới Phượng Di, Phượng Di này xinh đẹp như hoa, tính tình dịu dàng, chiếm được sự độc sủng của tiểu quân phiệt, dẫn tới lòng ghen tị của các cô vợ khác. Cho đến sau khi Phượng Di hạ sinh một đứa con trai cho tiểu quân phiệt, lòng căm thù của sáu cô vợ đối với Phượng Di lên đến đỉnh điểm.

Vì vậy, sáu người vợ đã lên kế hoạch hãm hại Phượng Di, thuê một người hầu với giá cao, tự xưng là đồng hương của Phượng Di, giành được hảo cảm của cô, sau đó nhân cơ hội để xâm hại Phượng Di.

Ở thời buổi đó, thứ vô giá trị nhất chính là mạng người. Không biết sáu cô vợ kia đó đã hứa với người hầu cái gì, thế mà tên đó lại chẳng màng đến mạng sống của bản thân.

Có thể hắn ta hoàn toàn không biết đây là một âm mưu, cũng không ngờ rằng lúc ấy tiểu quân phiệt đột nhiên xuất hiện ở đó.

Nói tóm lại, Phượng Di và người hầu đều bị mắc mưu. Khi người hầu nhào vào người Phượng Di, sáu cô vợ kia đã dẫn tiểu quân phiệt đến và bắt quả tang ngay tại chỗ.

Tiểu quân phiệt là một kẻ thô bạo, đầu óc không biết suy nghĩ ngoằn ngoèo, hoàn toàn không nhìn ra thủ đoạn gì cả.

Sau khi nhìn thấy tên hạ nhân bổ nhào vào người Phượng Di, gã rất tức giận, hoàn toàn không thể phân biệt được trắng đen nên đã bắn chết người đàn ông đó và băm thành thịt nát. Còn Phượng Di thì bị đánh hơn một trăm roi, đến mức phải hôn mê, bị giam trong phòng chứa củi.

Tiểu quân phiệt tàn nhẫn độc ác, giết người như ma, làm sao có thể chấp nhận việc bị người khác cắm sừng mình chứ.

Giờ phút đó, gã không quan tâm chút nào, tất cả những điều tốt đẹp mà Phượng Di đối xử với gã năm xưa đều bị gã quên sạch, trong đầu gã chỉ có một ý nghĩ duy nhất, đó là hành hạ Phượng Di đến chết bằng một cách vô cùng cực đoan và tàn nhẫn.

Sau đó, những cô vợ khác lại thì thầm vào tai gã, nói rằng đứa bé cũng là đồ con hoang của Phượng Di và người hầu kia.

Tiểu quân phiệt cũng chán nản, càng nghĩ càng thấy điều không thích hợp. Sáu cô vợ mà gã cưới đều không có con, mà chỉ có Phượng Di sinh được con cho mình, đó không phải là con hoang thì là gì nữa?

Tiểu quân phiệt tức giận đến  mức nổ tung, trực tiếp ra lệnh cho quân lính của mình đem đứa trẻ đi vứt vào bãi đất hoang để cho đàn chó hoang ăn.

Thực ra, gã không biết rằng đó thực sự là con ruột của mình.

Hình ảnh lóe lên, Phượng Di bị đánh bầm dập khắp người, bê bết máu và bị nhốt trong phòng chứa củi.

Phượng Di vừa mới tỉnh dậy đã nhìn thấy sáu cô vợ đứng trước mặt mình, ánh mắt đầy oán hận nhìn chằm chằm cô.

Lại nhìn cái dùi mà mỗi bà vợ đều cầm trong tay, bọn họ không nói hai lời đã bổ nhào lên người Phượng Di, đâm từng dùi từng dùi vào trên người Phượng Di.

Phượng Di thét lên một tiếng đau đớn, đau đến xé tim nát phổi, nói với vẻ vô cùng oan ức: "Ta không có... Ta không có phản bội đại soái, ta không biết người đó... Ta bị oan mà..."

Đau quá, đau như bị xuyên thấu, Phượng Di chưa từng trải qua loại đau đớn như vậy, nỗi đau này còn gấp trăm lần, gấp ngàn lần nỗi đau khi tự mình sinh con.

Nỗi đau trong lòng còn đau gấp ngàn lần nỗi đau trên cơ thể.

Rốt cuộc mình đã làm gì sai mà ông trời lại đối xử với mình như vậy?!

Khi vô số mũi dùi rơi xuống người cô, khoảnh khắc đó, nỗi uất hận trong lòng Phượng Di đã tràn ngập rợp trời.

Ghen tuông khiến con người trở nên vô cùng xấu xa, thể hiện mặt tàn nhẫn nhất của bản chất con người.

Sáu cô vợ kia bị bỏ mặc quá lâu, bao nỗi oán hận dồn hết lên người Phượng Di, sáu người cùng đâm chém, gần như đâm nát thịt trên người Phượng Di, ngay cả khuôn mặt xinh xắn cũng không may mắn thoát khỏi, bị đâm đến mức máu thịt be bét, vô cùng thê thảm.

Toàn bộ cơ thể của Phượng Di không một chỗ thịt lành lặn, máu từ khắp cơ thể rỉ ra.

Tuy nhiên, những cú đâm bằng dùi đinh này không đủ để gi3t ch3t cô. Phượng Di cảm thấy khắp người đau đớn như bị nướng trên lửa, thân thể không thể cử động được.

Sáu cô vợ kia mệt mỏi thở hổn hển, hai tay cũng bê bết máu.

Vợ cả nói: "Con chó cái, mày cứ chờ chết đi. Đại soái đã nói không vội giết mày. Còn muốn từ từ tra tấn mày đến chết. Đây là kết cục của kẻ phản bội đại soái!"

Phượng Di nằm trên mặt đất, quần áo thủng lỗ chỗ, trên người cũng không có mảng thịt nào nguyên vẹn, nhưng trong miệng vẫn nói với giọng vô cùng suy yếu: "Ta không... Ta không phản bội đại soái... Ta bị oan..."

"Hừ... Bọn tao biết mày bị oan, nhưng vậy thì sao? Đại soái tin là được, mày sắp chết rồi, cũng nên để cho mày hiểu được gã đàn ông lăng loàn với mày chính là do bọn tao chi tiền ra thuê. Ai bảo mày tranh sủng với bọn tao, đây là điều mày đáng phải nhận!" Bà vợ hai cũng hừ lạnh một tiếng.

Phượng Di nghe vậy, nỗi hận trong lòng dâng trào như sóng cuộn. Cô vùng vẫy đứng dậy, hét lên và lao về phía những cô vợ kia, bi phẫn tột cùng mà thét lên: "Ta muốn giết các ngươi".

Tuy nhiên, lúc này Phượng Di quá yếu, bị mấy cô vợ đó đạp xuống đất, lại thêm một trận tay đấm chân đá, cô bị đánh ngã sõng soài trên mặt đất mà chẳng thể động đậy được.

Lúc này, cô vợ ba cũng đứng ra nói: "Tiểu Phượng, cô chịu thua đi, đại soái sẽ không bỏ qua cho cô. Đứa con trai do cô sinh ra cũng đã bị đại soái ném vào bãi tha ma cho chó ăn rồi. Bây giờ có lẽ cũng đã bị lũ chó hoang ăn sạch rồi, ha ha​​. Lại tra tấn cô thêm vài ngày nữa, đến lúc đó cho mẹ con các người đoàn tụ ở dưới.”

Đứa con chính là trái tim của người mẹ... Nghe được tin dữ này, Phượng Di hoàn toàn phát điên, dù có đau đến mấy cô cũng có thể chịu đựng được, nhưng tại sao lại còn làm tổn thương đứa con vô tội của cô.

Đứa bé đó chính là con của đại soái mà, sao gã lại nỡ lòng nào vứt nó đi cho chó hoang ăn chứ.

Sau khi nghe tin dữ, Phượng Di đau đớn tột cùng, hét lên một tiếng bi phẫn, hai mắt tức thì chảy ra một dòng máu đỏ.

Trên đời, không có gì thống khổ và khó chịu đựng hơn nỗi đau này.

Mình bị oan, phải hứng chịu sự chế nhạo và trào phúng của người khác, trên người bị đâm không dưới một nghìn mũi dùi, đứa trẻ mình sinh ra mới một tháng tuổi, còn nhỏ như vậy mà đã bị đem đi cho chó ăn rồi.

Ha ha ha... Không còn gì cả, trong lòng chỉ có thù hận.

Khi sáu cô vợ kia quay người muốn rời đi, Phượng Di đột nhiên nhìn họ bằng đôi mắt đẫm máu. Đôi mắt đỏ ấy đang trợn lên vẻ căm thù ngập trời, cô nói từng chữ một: "Những thống khổ ta phải chịu đựng ngày hôm nay, ngày khác nhất định sẽ trả lại cho các ngươi gấp trăm, gấp ngàn lần. Ta muốn tất cả các ngươi phải chết, không kẻ nào có thể sống sót! Tất cả đều phải xuống địa ngục, các ngươi chờ đó cho ta!"
Bình Luận (0)
Comment