Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 253

Dương Phàm cũng bị thế trận này làm cho hoảng sợ.

Ngay sau đó, bên tai truyền đến vô số âm thanh lệ quỷ gào thét. Cả đám quỷ vật đã bị Tụ Linh tháp lôi kéo hút vào.

Những quỷ vật này hoàn toàn bất lực. Dương Phàm rõ ràng nhìn thấy một số quỷ vật mặc quân trang, cật lực giãy giụa không muốn tới gần Tụ Linh tháp. Nhưng lực cắn nuốt của Tụ Linh tháp này quá mạnh, chúng nó vẫn bị Tụ Linh tháp hút vào cả đám.

Đây là nơi chôn cất của những quỷ vật này, chắc chắn phải có mối liên hệ rất lớn giữa thi cốt và hồn phách. Đây chính là chìa khóa để phong ấn rất nhiều quỷ vật.

Nếu không nhờ Cát Vũ sử dụng thần thức để giao tiếp với địa sát lực, thì sẽ tuyệt đối không bao giờ biết rằng nơi này là nơi chôn cất của đám quỷ vật này. Bởi vì khí âm sát ở nơi này quá nặng, hoàn toàn không thể dùng la bàn định vị. Nếu không phải Cát Vũ biết trước đây là nơi chôn xác, thì không thể xác định được phương hướng tổng thể.

Cát Vũ ngồi xếp bằng trên mặt đất, đồng thời nắm chặt hai tay niệm chú, kích hoạt lực cắn nuốt của Tụ Linh tháp.

Không ngừng có các loại quỷ vật được dắt ra từ bên trong tòa nhà đến đây, bị phong ấn bên trong Tụ Linh tháp. Đây là mượn nơi chôn cất xác chết của những quỷ vật này mà câu thông với lực thiên địa ngũ hành, mượn dùng lực lượng của bùa trấn linh, Tụ Linh tháp này mới có thể đủ phát huy năng lượng to lớn như thế.

Nếu không phải vì tìm được nơi chôn cất thi thể của những người đó, thì chuyện này tuyệt đối không thể làm được.

Với tốc độ cực nhanh, bên trong Tụ Linh tháp đã phong ấn được chừng trên một trăm quỷ vật bên trong tòa nhà. Nhưng trong khoảng thời gian ấy, linh lực của Cát Vũ đã tiêu hao quá nhiều, cả người run lên, xem chừng có phần khó có thể tiếp tục.

Vốn dĩ trên người Cát Vũ vẫn còn ám thương, mãi không khỏi, giờ lại vận dụng thủ đoạn lớn như thế, thân thể của hắn không thể chống đỡ nổi.

Dương Phàm luôn đứng bên cạnh Cát Vũ, chứng kiến thấy điều đó, trong lòng rất lo lắng.

Đám quỷ vật trong tòa nhà không thể bị nuốt sạch thì sẽ có vô vàn rắc rối.

Dương Phàm cũng coi như là một người tu hành không tệ, dù sao cũng là một đồng tử công đã tu hành với ông nội từ khi còn nhỏ, hiểu biết vô cùng sâu xa. Cát Vũ sử dụng pháp quyết của Mao Sơn gia trì cho Tụ Linh tháp, còn Dương Phàm thì sử dụng thủ đoạn của Vô Vi Phái gia trì. Dưới sự phát lực đồng thời của hai người, Tụ Linh tháp này nhất thời lại bộc phát ra lực cắn nuốt khủng b0.

Từ bên trong tòa nhà, không ngừng có các loại quỷ vật được kéo đến đây.

Hầu hết là những quân nhân trong bộ quân phục kiểu cũ, còn có một số ăn mặc như người hầu. Cát Vũ thậm chí còn nhìn thấy những cô vợ mặc sườn xám cũng bị kéo qua Tụ Linh tháp.

Khi Cát Vũ gia trì cho Tụ Linh tháp, hắn ngày càng hoảng sợ hơn. Chẳng trách hắn đã đến tòa nhà mấy lần và giết không biết bao nhiêu lệ quỷ, song những quỷ vật ở nơi này vẫn không ngớt. Oan hồn lệ quỷ ở đây nhiều một cách bất thường.

Không biết đã qua bao lâu, những quỷ vật có thể bị kéo qua ngày càng ít đi. Cả Cát Vũ và Dương Phàm đều mất sức, cho đến khi quỷ vật cuối cùng được kéo vào trong Tụ Linh tháp, hai người mới thả lỏng, gần như đồng thời xụi lơ trên mặt đất, há mồm thở phì phò.

Nằm đó thở hồng hộc khoảng hai ba phút, Cát Vũ lại đứng dậy, nhìn thấy Dương Phàm bên cạnh tóc tai ướt đẫm, vì thế bèn đưa tay ra nói: "Chị Phàm, cảm ơn đã giúp đỡ, nếu không vừa rồi chắc chắn ta không thể chống đỡ được."

Dương Phàm đưa tay ra nắm lấy tay Cát Vũ. Cát Vũ kéo cô lên, Dương Phàm thở dài một hơi nói: "Ngươi nên cảm ơn ta cho tốt đấy, vì ngươi mà chị đây đã liều mạng rồi."

Cát Vũ thu Tụ Linh tháp lại, phía trên Tụ Linh tháp bị một đám sát khí đen đỏ vờn quanh, cầm trong tay cũng cảm thấy nặng hơn mấy phần. Lần này nó đã nuốt chửng không biết bao nhiêu oan hồn lệ quỷ, đây là điều trước kia chưa từng có.

Ngay cả khi Phượng Di không thể bị loại bỏ, tất cả các tay sai của bà ta cũng sẽ không thể phát huy được sức mạnh.

Hai người nghỉ ngơi tại chỗ một hồi, nhưng họ đều không dám ở lâu. Dương Phàm có chút lo lắng nói: "Chúng ta mau đi tìm tiểu sư đệ đi. Không biết bọn họ thế nào rồi. Chúng ta qua đó hỗ trợ, cùng nhau tiêu diệt nữ quỷ Phượng Di kia."

Cát Vũ gật đầu, thu hồi Tụ Linh tháp, lại gọi Mao Sơn Thất Tinh Kiếm ra, cùng Dương Phàm chạy một đường về phía cửa chính của tòa nhà Dương Lâu.

Vừa bước tới sân trước, hắn đã cảm nhận được luồng sát khí vô tận đánh úp lại. Phượng Di, Bạch Triển và Lê Trạch Kiếm đã thay đổi địa điểm chiến đấu và di chuyển vào trong sân.

Phượng Di đang đứng trên hòn non bộ, mái tóc dài đáng sợ tung bay tứ phía, chiếc váy cưới màu đỏ như máu gần như đen lại do oán khí ăn mòn, một cỗ khí âm sát đáng sợ bay lượn quanh người.

Thần Kiếm Truy Hồn của Lê Trạch Kiếm lơ lửng trên đầu. Bạch Triển mời một tia thần thức của Nhị Lang Chân Quân giáng xuống, trong tay cầm một thanh đao Lưỡng Nhận Tam Tiêm, chỉ vào Phượng Di.

“Ha ha ha… Bảo ta thu tay lại là hoàn toàn không có khả năng, trừ khi tất cả mọi người trên thế giới này đều chết sạch. Còn hôm nay các ngươi cũng đều phải chết ở đây.” Phượng Di u ám nói.

Đang nói chuyện thì Cát Vũ và Dương Phàm đã chạy tới. Cát Vũ nhìn về phía Phượng Di, trầm giọng nói: "Phượng Di, ngươi đã giết rất nhiều người rồi, thù nên báo cũng đã báo được, tất cả mọi người trong phủ đại soái đều bị ngươi giết hết, ngươi còn muốn thế nào nữa?"

"Tất cả đều đáng chết! Tất cả đều là kẻ ác phụ lòng. Khi còn sống ta đã chịu nhiều thống khổ như vậy, ngay cả đứa con trai ta sinh vừa đầy tháng cũng không thoát khỏi độc thủ của bọn chúng. Bọn chúng không chết thì thật là thiên lý khó dung!" Phượng Di mở hai tay ra, mười móng tay sắc bén trông càng đáng sợ. Bà ta đứng trên non bộ, rất có loại khí thế bễ nghễ nhìn thiên hạ.

Toàn thân có luồng sát khí đỏ đen ngưng tụ không phân tán bao trùm, khí thế bất phàm.

"Phượng Di, con của ngươi không bị đại soái bắt và ném vào bãi tha ma. Lúc đó nó vẫn còn sống. Ta đã sử dụng thần thức câu thông với địa sát lực, nhìn thấy được quá khứ trước đó. Lúc ấy con trai của ngươi thật sự còn sống..." Cát Vũ biết rằng mấu chốt của sự oán niệm của Phượng Di nằm ở cậu con trai. Nếu không bà ta cũng đã không gây ra chuyện cực đoan như vậy trong cơn giận dữ
Bình Luận (0)
Comment