Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 256

Trong cơn thịnh nộ, Bạch Triển tế một giọt tinh huyết, thi triển tuyệt học của Vô Vi Phái - Thiểm Lôi Trảm trong Ngũ Lôi Chân Quyết, nhằm gây sát thương mạnh mẽ, muốn đánh chết Quỷ Ma Phượng Di này.

Trong lúc hoảng sợ, Phượng Di vội vàng né tránh, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của lôi pháp. Tuy nhiên, Thiểm Lôi Trảm này cũng không chỉ giáng xuống một đạo lôi pháp, khí tràng quanh người Phượng Du đã bị sấm sét của Bạch Triển hoàn toàn phong kín.

Phượng Di chỉ có thời gian để trốn khỏi vài đạo lôi pháp đầu tiên, nhưng đạo lôi pháp cuối cùng lại chắc chắn giáng xuống người bà ta.

Thiên lôi cuồn cuộn, lực chí cương chí dương, có tác dụng khắc chế rất lớn đối với quỷ vật và yêu vật.

Yêu vật và quỷ vật bình thường tu hành đến một trình độ nhất định, đạt tới kỳ độ kiếp đều gặp phải thiên khiển. Thủ đoạn của thiên khiển này chính là lôi pháp. Tuyệt đại đa số yêu tà vật trên thế gian này đều không thể nào thoát khỏi công kích của lôi pháp.

Lý do tại sao đại đa số yêu vật và quỷ vật không thể đạt đến trạng thái tu hành đỉnh cao là bởi vì lực thiên khiển.

Vì vậy, đại đa số âm tà vật đều không thể thoát khỏi thiên khiển.

Bởi vì những yêu tà vật này vốn không nên tồn tại trong thế giới loài người.

Khi đạo lôi pháp cuối cùng rơi xuống người Phượng Di, Phượng Di lập tức hét lên một tiếng cuồng loạn, một thân sát khí đen đỏ phút chốc siết chặt quấn lấy toàn thân làm phòng ngự.

Nhưng cho dù như vậy, nó cũng không thể nào chống lại sự giết chóc của thiên lôi. Chỉ một đạo lôi pháp đánh trúng người bà ta là đã hoàn toàn phá hỏng phòng hộ quanh người của nữ quỷ Phượng Di rồi. Lượng lớn quỷ khí u ám thoát ra khỏi người nữ quỷ Phượng Di.

Mà sau khi mấy đạo lôi pháp kích phát ra ngoài, nó cũng tiêu hao rất nhiều linh lực của Bạch Triển. Vốn vận dụng tinh huyết đã là một loại áp bức đối với tu vi bản thân. Nếu Cát Vũ sử dụng tinh huyết lực thì mười ngày nửa tháng cũng chưa chắc có thể khôi phục lại được. Hơn nữa vận dụng tinh huyết còn có khả năng hao tổn dương thọ. Không đến lúc bất đắc dĩ, người tu hành bình thường sẽ không đi đến bước này.

Tính tình Bạch Triển tương đối nóng nảy, nữ quỷ Phượng Di đã hoàn toàn chọc giận hắn ta.

Tuy nhiên, nữ quỷ Phượng Di dù sao cũng có đạo hạnh Quỷ Ma, mặc dù đã hứng chịu một đạo lôi pháp của Bạch Triển, nhưng đạo hạnh cũng chưa bị mất đi toàn bộ, mà ngược lại đã hoàn toàn bị chọc giận.

Bà ta gầm lên giận dữ, đột nhiên thân thể biến thành một luồng sát khí nồng đậm, lao thẳng về phía Bạch Triển, dường như muốn đồng quy vu tận với Bạch Triển.

Bạch Triển hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, lui về phía sau mấy bước.

Ngay khi đạo lôi pháp cuối cùng rơi xuống người Phượng Di, Cát Vũ bất ngờ xuất chiêu, tế Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.

Hắn đã nhìn ra, ngay cả sức mạnh của lôi pháp cũng không thể tiêu diệt hoàn toàn Phượng Di, bên hắn cũng phải nên bỏ ra một phần sức lực.

Hắn nhanh chóng bấm một pháp quyết, trong miệng lớn tiếng niệm chú: "Yểu yểu minh minh, Thái Thượng sắc lệnh, Mao Sơn đệ tử, thủ chưởng thất tinh, thần kiếm tại thủ, yêu ma vong hình, ly hỏa chi lực, phúc ngô kiếm thân, thế trảm yêu ma, nhất kiếm phá chi!"

Đọc chú ngữ một mạch, bảy thanh kiếm nhỏ treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đột nhiên tản ra, phía trên bảy thanh kiếm nhỏ lần lượt bốc lên một ngọn lửa màu lam. Ngọn lửa màu lam này là lực ly hỏa, là nghiệp hỏa vô lượng có thể thiêu cháy thần hồn. Có thể nói là thứ chuyên môn đối phó với đám quỷ vật.

Bảy thanh kiếm nhỏ ngay lập tức bùng cháy, tạo ra tiếng vù vù cực lớn.

Thấy nữ quỷ Phượng Di sắp lao đến, Cát Vũ hai tay cầm kiếm chém mạnh về phía Phượng Di.

Nữ quỷ Phượng Di lại phát ra một tiếng hét, thân hình thoáng khựng lại, sau đó lại hiện nguyên hình. Bảy thanh kiếm nhỏ tản ra lực ly hỏa xuyên qua cơ thể. Lượng lớn quỷ khí phụt ra từ trong cơ thể bà ta. Một chiêu này vừa qua, dù nữ quỷ Phượng Di không hồn phi phách tán thì cũng chẳng khá khẩm là bao.

Điều khủng b0 là nữ quỷ Phượng Di đó vẫn có thể đứng đó, nhìn mọi người bằng ánh mắt độc địa vô cùng.

"Vút" một tiếng, Thần Kiếm Truy Hồn lơ lửng trên đỉnh đầu của Lê Trạch Kiếm đột nhiên b4n ra, lại một kiếm xuyên qua cơ thể. Đây đã trở thành cọng rơm cuối cùng làm gãy lưng lạc đà. Khi nhìn lại nữ quỷ Phượng Di, bóng dáng mờ nhạt của bà ta lắc lư, gần như trong suốt. Nhưng đạo hạnh của bà ta vẫn chưa tiêu tan hoàn toàn, nhìn cũng không khác mấy so với cô hồn dã quỷ bình thường.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, bốn người từ từ tiến lại gần nữ quỷ Phượng Di và vây quanh bà ta.

"Phượng Di, ngươi đã giết không biết bao nhiêu sinh viên vô tội. Hơn một trăm năm qua, sinh viên chết dưới tay ngươi chắc hẳn không dưới trăm người. Hồn phi phách tán là kết cục ngươi nên có được, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!"

Bạch Triển nói xong, Hỏa Tinh Xích Long Kiếm trong tay lần nữa bùng cháy. Hắn giơ tay lấy ra lá bùa màu lam, vỗ vào trên Hỏa Tinh Xích Long Kiếm. Phía trên Hỏa Tinh Xích Long Kiếm lập tức có lôi mang lưu chuyển. Một kiếm này đánh trúng đã đủ để có thể chém Phượng Di hồn phi phách tán.

Đạo hạnh trăm năm của Phượng Di hầu như không còn nữa, cảm giác như bất cứ lúc nào cũng sẽ hồn phi phách tán. Bà ta cũng biết lúc này mình đã cùng đường bí lối, biểu cảm trên mặt lại trở nên bình thản, miệng thì thào nói: "Ta đã hận cả đời... Đã điên cả đời... Khi còn sống chịu khổ cả đời, cuối cùng lại trở thành đồ chơi của đại soái. Sự vui thích ngắn ngủi lúc đó cũng chỉ là phù dung sớm nở tối tàn. Ta đã sớm không muốn tiếp tục ở lại thế giới này rồi... Ngươi ra tay đi..."

“Được, ta sẽ tiễn ngươi lên đường!” Bạch Triển không khách sáo với bà ta, giơ thanh trường kiếm tỏa ra lôi mang chuẩn bị chém về phía bà ta.

“Ta chỉ muốn hỏi… Con trai ta lúc đó thật sự còn sống sao?” Phượng Di hỏi ra nghi vấn khó có thể dứt bỏ trong lòng.

“Phượng Di, ngươi yên tâm đi, ta không có nói dối ngươi. Con trai ngươi lúc đó quả thực không phải bị ném vào bãi tha ma, mà là được người khác nhận nuôi rồi. Ngươi cứ yên tâm, bao nhiêu người vì ngươi mà chết, bây giờ ngươi hồn phi phách tán, không mất mát gì cả.” Cát Vũ nghiêm nghị nói. 

Phượng Di không nói nhiều, chỉ nhắm mắt chờ bị làm thịt.

Đương lúc Bạch Triển vừa định chém kiếm xuống, Dương Phàm ở một bên lại đột nhiên nắm lấy tay hắn ta, có chút không đành lòng nói: “Tiểu sư đệ, thân thế của Phượng Di cũng đủ đáng thương rồi, người đáng hận ắt có chỗ đáng thương, có thể không cần tiêu diệt bà ta không..."
Bình Luận (0)
Comment