Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 321

Cả nhà gặp lại nhau, khóc sướt mướt trông thật thảm.

Lúc này, ông Chung mới nhìn thấy Cát Vũ và Nguy Hùng Huy đứng ở cửa, vội nói: “Tiểu Huy cũng đến à, còn có một vị khách nữa, đừng đứng ngoài sân, mau vào trong nhà ngồi đi.”

Lúc này Chung Cẩm Lượng mới đứng dậy và giới thiệu Cát Vũ với cha mẹ mình, nói hắn là lãnh đạo của mình ở trường học.

Cha mẹ của Chung Cẩm Lượng ngay lập tức tỏ vẻ kính trọng Cát Vũ, chào đón hắn rất nồng nhiệt.

Làm gì phải lãnh đạo chứ, chẳng qua chỉ là một đội trưởng đội bảo vệ mà thôi, nói thế Cát Vũ cảm giác như đó là một chức quan to lắm vậy.

Chung Cẩm Lượng đưa hai người họ vào trong nhà, căn nhà tối và ẩm thấp, thoang thoảng mùi ẩm mốc.

Vừa bước vào nhà đã nghe thấy giọng nói yếu ớt của một cụ già không ngừng mắng mỏ rằng: “Đám súc sinh này… bắt nạt người khác đến mức đánh cả một ông già… lão Chung ta sống cả đời cũng chưa từng bị người ta đánh bao giờ, thế mà lại bị mấy thằng nhãi con các ngươi đánh… khụ khụ…”

Sau khi ho khan một trận, ông lão lại mắng: “Mấy tên khốn kiếp này, năm đó lão Chung ta đánh bọn địch, ông nội các ngươi còn chưa sinh ra... thế mà dám đánh ta... Nhà của lão Chung ta không đơn giản, tổ tiên đều là thần tiên, trong nhà của ta còn có một thanh huyền thiết bảo kiếm, là bảo kiếm của hoàng đế Đường triều ban cho nhà ta, trên trảm hôn quân, dưới trảm ác quỷ, thế mà lại bị đám nhãi ranh các ngươi bắt nạt, quá đáng… thật là quá đáng mà…”

Ông lão này nói chuyện không đầu không cuối, cảm giác hơi điên khùng.

Ông Chung hơi ngại ngùng nói: “Từ ngày hôm qua, sau khi bị tên Nhị Cẩu Tử kia đá vào đầu thì ông cụ đã bất thường như vậy, hai ngày nay cứ mê sảng suốt, cứ nói tổ tiên của ta là thần tiên, có bảo kiếm gì đó, các ngươi cũng đã nghe thấy rồi đấy… Đã mời bác sĩ đến, nhưng bác sĩ bảo sức khỏe của ông cụ không tốt, muốn đưa đi bệnh viện khám nhưng ông cụ không chịu, không muốn đi…”

Chung Cẩm Lượng đứng bên cạnh, nhìn thấy ông cụ bị như vậy thì tức giận đến nỗi run lên, không ngừng mắng chửi mười tám đời tổ tông của tên Nhị Cẩu Tử kia.

Sau đó, Chung Cẩm Lượng bước đến bên cạnh ông cụ, nắm lấy bàn tay khô như cành cây kia, xúc động nói: “Ông nội, cháu là Lượng Tử, cháu về thăm ông đây.”

Tuy nhiên, ông cụ hoàn toàn không để ý đến Chung Cẩm Lượng mà vẫn chửi rủa: “Bọn khốn kiếp này ức hiếp người quá đáng, lão Chung ta có một thanh bảo kiếm, là do hoàng đế nhà Đường tặng cho gia tộc ta, tổ tiên của ta là thần tiên, phá bỏ nhà tổ tiên của ta thì các ngươi sẽ bị trừng phạt. Một đám khốn kiếp các ngươi sẽ chết không được tử tế đâu…”

Xem ra ông cụ không được tỉnh táo cho lắm, Cát Vũ nghĩ có thể ông cụ bị chứng mất hồn, nên hắn mở thiên nhãn ra, nhìn thoáng qua thấy vẫn bình thường, có lẽ ông cụ nói lung tung mà thôi.

Chung Cẩm Lượng nắm lấy tay ông cụ, ghé vào tai ông lặp đi lặp lại rằng mình là Lượng Tử.

Lúc này, ông cụ mới phản ứng lại, quay đầu nhìn Chung Cẩm Lượng, trợn đôi mắt già nua đục ngầu, kích động nói: “Là Lượng Tử đã về rồi à? Về là tốt rồi, ta nói cho cháu nghe này, tổ tiên nhà chúng ta chính là thần tiên, ta có một thanh bảo kiếm, là của tổ tiên truyền lại, lát nữa cháu hãy lấy đi đánh lũ khốn kiếp kia. Nếu chúng ức hiếp người quá đáng, thì phải cho chúng biết nhà họ Chung chúng ta lợi hại đến mức nào, chúng ta không dễ bị bắt nạt đâu…” 

Nhìn thấy ông nội điên điên khùng khùng như thế, Chung Cẩm Lượng thực sự muốn khóc nhưng lại không thể khóc được, một cụ già đang khoẻ mạnh mà lại bị ép thành cái dạng này.

Ông cụ kích động nói một tràng, rồi lại ho một trận, có cảm giác như sắp long cả phổi ra.

Đột nhiên, ông cụ ho mạnh nôn ra một ngụm máu, thấm đỏ hết cả mặt đất, sau đó nằm vật trở lại giường, thở hổn hển.

“Ông nội… Ông ơi…” Nhìn thấy ông cụ nôn ra máu, cả nhà sợ hãi chạy lại.

Lúc này, Cát Vũ cũng đi tới và nói với Chung Cẩm Lượng: “Ta cũng biết một ít về y thuật, để ta khám xem.”

Nói rồi, Cát Vũ nắm lấy bàn tay khô khốc của ông lão để bắt mạch, một lúc sau, lông mày của Cát Vũ nhíu lại, hắn phát hiện sức khoẻ của ông cụ rất tệ, đặc biệt là nhịp tim, tổn thương rất lớn, có lẽ do bị tên bọn Nhị Cẩu Tử kia đá trúng.

Ông cụ đã gần chín mươi tuổi, đã quá yếu, sao có thể chịu nổi cú đá của hai tên thanh niên được chứ.

Ngay sau đó, Cát Vũ rút tay về, vẻ mặt nặng nề, Chung Cẩm Lượng ở bên cạnh vội vàng hỏi: “Vũ ca, ông nội ta thế nào rồi?”

Cát Vũ định mở miệng thì đột nhiên có tiếng bước chân và tiếng máy ủi ồn ào trong sân.

“Chung lão nhị, đã nghĩ kỹ chưa? Mau cút ra đây, nếu không hôm nay ta sẽ chôn sống các ngươi tại đây.” Một giọng nói rất kiêu ngạo vang lên từ ngoài sân.

“Nhị Cẩu Tử, tổ cha nhà ngươi!” Chung Cẩm Lượng vừa về đến nhà đã thấy một đống lộn xộn, cha mẹ bị đánh, ông nội hơn tám mươi tuổi cũng bị ốm liệt giuờng, hơn nữa còn vừa ói ra một đống máu, hắn ta tức giận đùng đùng, không thèm quan tâm đến mọi thứ nữa, vơ lấy cây cuốc lao thẳng ra ngoài.

Cát Vũ và Nguy Hùng Huy lo lắng Chung Cẩm Lượng sẽ gặp nạn, vội vàng chạy theo hắn ta ra ngoài.

Người cầm đầu là một thanh niên trạc ba mươi tuổi, để đầu đinh, dáng vẻ rất cường tráng, miệng ngậm điếu thuốc, đứng chống nạnh ở trong sân.

Chung Cẩm Lượng hùng hổ lao ra khỏi phòng, không nói lời nào, hắn ta vung cây cuốc trong tay, sau đó chạy thẳng đến chỗ Nhị Cẩu Tử,.

Nhìn Chung Cẩm Lượng, đúng là muốn sống mái một trận với tên Nhị Cẩu Tử kia.

Bất cứ ai gặp phải tình huống này đều sẽ liều mạng như thế, cha mẹ bị đánh, nhà bị phá, ngay cả ông nội hơn tám mươi tuổi cũng bị đánh, có ai mà nuốt trôi cục tức ấy được chứ.

Chẳng trách lúc trước tên nhóc này nói với Cát Vũ rằng có thể hắn ta sẽ không quay về, thì ra hắn ta đã quyết liều mạng rồi.

Nhìn thấy Chung Cẩm Lượng lao về phía mình, Nhị Cẩu Tử giật mình, tay run rẩy đánh rơi điếu thuốc xuống đất.

“Lượng Tử… ngươi điên rồi, ngăn hắn lại cho ta!” Nhị Cẩu Tử không ngừng trốn ra phía sau, người bên cạnh thấy Chung Cẩm Lượng như muốn ăn tươi nuốt sống người khác như thế thì cũng sợ hãi lùi lại.

Nếu nhát cuốc này nện trúng đầu của Nhị Cẩu Tử, thì chắc chắn sẽ lấy mạng chó của hắn ta.
Bình Luận (0)
Comment