Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 334

Mặc dù những gì Cát Vũ nói đã rất rõ ràng, nhưng Chung Cẩm Lượng vẫn không hiểu gì.

Điều này không có gì lạ khi Chung Cẩm Lượng luôn sống cuộc sống của một người bình thường, hắn ta vốn chẳng dính dáng gì đến mấy chuyện tu hành này nọ.

Bây giờ Cát Vũ muốn nói với Chung Cẩm Lượng rằng hắn ta có thể tu hành, đương nhiên hắn ta không thể tiếp nhận được, chủ yếu là vì Chung Cẩm Lượng không biết hiện tại mình đang phải đối mặt với điều gì.

“Vũ ca, ngươi có thể nói cho ta hiểu hơn được không, ta học ít, mà những gì ngươi nói quá cao thâm, ta không hiểu.” Chung Cẩm Lượng vẫn đực mặt ra.

“Xem ra ta nói vẫn chưa nói rõ ràng…” Cát Vũ thở dài, trịnh trọng nói: “Nói như thế này vậy, Lượng Tử, giờ ta có thể chắc chắn ngươi chính là hậu nhân chính thống của thần Chung Quỳ, ông ấy là thần tiên trong hệ thống đạo gia chúng ta, hàng yêu trừ mà, tróc quỷ trừ tà, thần thông quảng đại. Những thứ trong rương đều là do thần Chung Quỳ để lại, hiện tại đều để lại cho ngươi, từ giờ trở đi ngươi có thể tu hành rồi.”

“Tu hành ư?” Chung Cẩm Lượng xoa xoa đầu, sau đó nói: “Vũ ca, ngươi muốn ta xuất gia làm hoà thượng à? Ta còn chưa lấy vợ nữa mà.” Xem ra hắn ta vẫn không hiểu, Cát Vũ gật gù, cố tìm từ để nói cho hắn ta hiểu: “Như vậy đi, ngươi thấy thủ đoạn của Vũ ca ta thế nào, đánh nhau với người ta có lợi hại không?”

“Vậy thì đúng rồi, tổ tiên của ngươi là thần Chung Quỳ, ông ấy còn giỏi hơn ta gấp nhiều lần. Quyển sách trong cái rương kia chính là di thư của ông ấy, ghi lại thủ đoạn hàng yêu trừ ma, nếu ngươi học được bản lĩnh trong quyển sách đó thì sẽ giống như ta, có thể sẽ còn lợi hại hơn, ngươi có muốn học không?” Cuối cùng Cát Vũ đã tìm được điểm mấu chốt.

“Thật sao? Đúng là lợi hại như vậy sao? Vũ ca, ngươi không gạt ta chứ?” Ánh mắt Chung Cẩm Lượng sáng rực lên.

“Chính xác trăm phần trăm, ta không gạt ngươi đâu.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.

“Nhưng... những ký tự trên đó giống như gà bới, ta xem không hiểu thì sao mà học được?” Chung Cẩm Lượng bất lực nói.

“Chữ trên đó đều là chữ cổ, vừa hay ta có học với sư phụ khi còn ở trên núi, ta có thể chỉ cho ngươi phù văn cổ, nhưng ngươi phải tự lĩnh ngộ và tu luyện những thuật pháp trên đó. Ta không thể đọc kỹ những chữ trên đó được, bởi vì ăn trộm thuật pháp của nhà khác là điều cấm kỵ trong giang hồ.” Cát Vũ nói.

“Vậy cũng được, sau khi chúng ta trở lại đại học Giang Thành, ngươi cứ từ từ dạy cho ta, chúng ta hỗ trợ lẫn nhau.” Chung Cẩm Lượng bật cười.

“Tên nhóc ngươi thật sự không có hoài bão, còn quay lại trường đại học Giang Thành làm gì? Khỏi làm bảo vệ gì đó nữa đi, ngươi cứ tìm một nơi an tâm tu hành là được, trước hết hãy bế quan tu luyện một năm, xem thử có thể học đến đâu. Chỉ cần nhập môn được là sau này rất đơn giản, ta thấy thể chất của ngươi cũng rất tốt, rất hợp với tu hành.” Cát Vũ nói.

“Ta không đi làm nữa à? Còn học phí của em gái ta thì sao?” Chung Cẩm Lượng bối rối nói.

“Chuyện này ngươi còn phải lo à? Nhà của ngươi bị phá bỏ, đã được bồi thường rất nhiều tiền, gấp đôi nhà người ta rồi, khoảng mười mấy vạn đấy, dư dả cho em gái ngươi đi học luôn ấy chứ. Nếu mỗi tháng ngươi chỉ kiếm hai ba ngàn cũng chẳng cần tới, đợi sau khi ngươi học thành tài thì sẽ có tất cả.” Cát Vũ nói.

Chung Cẩm Lượng cảm thấy những gì Cát Vũ nói rất có lý, nhưng hắn ta vẫn bối rối và không biết bắt đầu từ đâu.

Đương nhiên, Chung Cẩm Lượng không cần phải lo lắng về những điều này, khi Cát Vũ nhìn thấy những món đồ trong rương, hắn đã tính toán hết rồi.

Trước hết, hắn phải dạy Chung Cẩm Lượng tất cả các cổ ngữ trong một khoảng thời gian ngắn, sau đó dạy hắn ta một vài pháp môn tu hành cơ bản.

Còn về việc có thể phát triển đến đâu thì tùy thuộc vào vận khí của Chung Cẩm Lượng.

Cũng may có Cát Vũ, vì tò mò mà nhìn lướt qua bên trong rương, nếu không, Chung Cẩm Lượng sẽ coi chúng như rác thải và đi bán ve chai luôn rồi.

Rất có thể thần Chung Quỳ đã truyền lại những đồ vật này cho con cháu từ thế hệ này sang thế hệ khác, cũng có thể là thế hệ nào đó đã ngừng việc tu hành và niêm phong chúng lại, nhưng dù sao đây cũng là di vật của tổ tiên nên không dám vứt bỏ, mà vẫn truyền từ đời này sang đời khác. Vì nhà họ Chung không hiểu những văn tự trong quyển sách kia, nên chỉ có thể xem như vật trang trí.   

Thảo nào trước khi mất, ông cụ vẫn luôn miệng nói tổ tiên nhà họ Chung chính là thần tiên, trong nhà còn có một thanh bảo kiếm do hoàng đế nhà Đường ban tặng cho họ.

Cát Vũ vẫn tưởng ông cụ đã bị mê sảng, thực ra đó là những lời trăn trối trước khi mất, muốn truyền lại bảo bối cho con cháu.

Tổ tiên của nhà họ là thần Chung Quỳ, vậy chẳng phải là thần tiên hay sao?

Ngoài ra thanh kiếm mà hoàng đế nhà Đường tặng cho gia đình họ, cũng không chắc có phải sự thật không, nhưng Cát Vũ dám chắc bức tranh kia là do Ngô Đạo Tử vẽ, chắc chắn là hoàng đế ban cho nhà họ Chung.

Như vậy, Cát Vũ đã hiểu rõ mọi chuyện.

Hiện tại hai người đều không thảo luận về chuyện trở về thành Giang Thành nữa, chuyện tu luyện của Chung Cẩm Lượng quan trọng hơn.

Sáng sớm hôm sau, hai người từ biệt nhà họ Chung và Nguy Hùng Huy, nói rằng họ sẽ trở lại làm việc ở Giang Thành, nhưng không phải vậy. Cát Vũ đưa Chung Cẩm Lượng đi mua một chiếc xe tải, có gạo và mì, dù sao vẫn cần phải ăn uống, rồi đi thẳng đến một nơi thâm sâu trên núi Tần Lĩnh.

Sau đó Cát Vũ lấy la bàn ra để xác định vị trí, sau khi lang thang trong dãy núi Tần Lĩnh hai ba ngày, cuối cùng cũng tìm được một nơi đầy linh khí, tìm thấy một hang động ở nơi lưng chừng núi.

Cát Vũ giúp Chung Cẩm Lượng vận chuyển tất cả đồ ăn thức uống đến hang động, rồi đưa Chung Cẩm Lượng vào trong.

Đồ ăn thức uống mang đến đây đủ để Chung Cẩm Lượng dùng trong một năm.

Cát Vũ kiên nhẫn dạy Chung Cẩm Lượng những phù văn cổ trong một ngày một đêm. Chung Cẩm Lượng cũng là người thông minh, nếu không phải vì tình hình tài chính của gia đình không tốt thì hắn ta cũng sẽ không bỏ học để đi làm.

Khi dạy Chung Cẩm Lượng các chữ cổ, Cát Vũ cũng bắt đầu dạy Chung Cẩm Lượng một vài pháp môn tu hành cơ bản.

Đương nhiên, Cát Vũ không có ý định nhận Chung Cẩm Lượng làm đồ đệ. Mao Sơn rất nghiêm khắc trong việc nhận đồ đệ, không thể nói nhận là nhận được, hắn chỉ truyền thụ một ít pháp môn tu hành bên ngoài Mao Sơn, chỉ là nhập môn cơ bản mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment