Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 342

Cát Vũ ngây người nhìn ngọn lửa màu xanh lam bao phủ cơ thể Hàn Nguyệt yêu đạo, nó đang bùng cháy dữ dội, chỉ trong vòng chưa đầy một phút, cơ thể Hàn Nguyệt yêu đạo đã biến thành một khối tro tàn, người này đã hoàn toàn biến mất khỏi thế giới rồi.

Và khi Cát Vũ nhìn vào đống lửa, trong lòng đang nghĩ về Luyện Quỷ Đường. Vừa rồi hắn đã giết rất nhiều người trong Luyện Quỷ Đường, chắc hẳn những người trong Luyện Quỷ Đường nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn. Sớm hay muộn bọn họ cũng sẽ tìm tới hắn.

Thay vì thụ động chờ đợi, tốt hơn hết hắn nên xông tới cửa và trực tiếp phá hủy Luyện Quỷ Đường, bấy giờ mới coi như chặt đứt hậu hoạn.

Điều khiến Cát Vũ lo lắng hơn nữa là hắn không biết trong Luyện Quỷ Đường này rốt cuộc có bao nhiêu người, đường chủ Luyện Quỷ Đường sẽ như thế nào.

Cao thủ có tu vi như Hàn Nguyệt yêu đạo cũng là chó săn của Luyện Quỷ Đường, có lẽ tu vi của đường chủ hẳn là không thấp, ít nhất tu vi cũng phải ở cảnh giới Chân Nhân.

Trong khi suy nghĩ về những điều này, một người khác nhanh chóng xuất hiện trong đầu Cát Vũ, đó là khuôn mặt xinh đẹp của Dương Phàm.

Suýt nữa thì quên mất. Cách đây không lâu, Dương Phàm đã hẹn với mình, nói rằng ngày mai gặp mặt. Dương Phàm đã lăn lộn trên giang hồ từ rất sớm, hơn nữa có quan hệ rất tốt với Cửu Dương Hoa Lý Bạch. Lần trước khi gặp mặt đã nghe Dương Phàm nhắc đến Luyện Quỷ Đường, chắc hẳn cô biết một ít tình hình của Luyện Quỷ Đường.

Chờ sau khi gặp mặt với Dương Phàm vào ngày mai thì có thể hỏi cô. Đến lúc đó, hắn sẽ qua đó trực tiếp tiêu diệt Luyện Quỷ Đường, cắt đứt mối lo về sau mới được.

Dù sao Luyện Quỷ Đường cũng không phải thứ gì tốt, không biết bao nhiêu người vô tội đã bị bọn chúng giết.

Nghĩ vậy, Cát Vũ quay trở lại tòa nhà Dương Lâu, trước đó hàng trăm quỷ vật tụ tập ở đây, tất cả đều do Hàn Nguyệt yêu đạo tạo ra. Chờ sau khi Cát Vũ đi vòng về thì phát hiện các quỷ vật hội tụ trong tòa nhà Dương Lâu đều đã được các lão quỷ trong Tụ Linh tháp dọn dẹp sạch sẽ.

Sau khi Cát Vũ đi về thì thu những lão quỷ này lại, những lão quỷ ấy vẫn có chút không muốn cho lắm. Giữa các quỷ vật đều dựa vào việc cắn nuốt lẫn nhau để gia tăng đạo hạnh. Đi theo Cát Vũ, bỗng chốc có thể gặp được nhiều quỷ vật có thể cắn nuốt như thế là chuyện hiếm thấy, hơn nữa quỷ vật tụ tập ở đây cũng có đạo hạnh không cao lắm, hoàn toàn có thể áp chế.

Cát Vũ ra lệnh cho những lão quỷ này tập hợp tất cả những quỷ vật còn sót lại. Cả đám quỷ vật nơm nớp lo sợ, co ro ở đó không dám nhúc nhích, chờ Cát Vũ xử lý.

Mà lúc này, Cát Vũ đã hợp hồn hai phân thân lại. Đầu tiên, hắn sử dụng bùa ly hỏa để dọn dẹp xác chết của những người Luyện Quỷ Đường bỏ mạng trong tòa nhà Dương Lâu, sau đó Cát Vũ cầm la bàn dạo quanh một vòng bên trong tòa nhà, chẳng mấy chốc đã phát hiện ra manh mối.

Trong đại sảnh của tòa nhà, một Tụ Linh Trận được bố trí khéo léo. Tụ Linh Trận này có thể khuếch đại âm sát khí ngưng tụ trong tòa nhà, do đó càng thu hút nhiều quỷ vật tới đây chiếm cứ. Mà Tụ Linh Trận này khẳng định là do Hàn Nguyệt yêu đạo giở trò.

Cát Vũ trực tiếp phá hủy Tụ Linh Trận, sau đó đi tới trước mặt những quỷ vật đang bị khống chế. Đầu tiên, hắn thu tất cả những lão quỷ vào trong Tụ Linh tháp, sau đó mới giải tán những quỷ vật chiếm cứ ở đây đi.

Chúng nó đến đây đều là vì Tụ Linh Trận, mà Tụ Linh Trận có thể ảnh hưởng đến suy nghĩ của bọn chúng, do đó mới bị Hàn Nguyệt yêu đạo kia điều khiển, mới liều lĩnh đối phó với hắn. Khi Tụ Linh Trận bị phá vỡ thì những quỷ vật kia không còn bị quấy nhiễu bởi Tụ Linh Trận nữa, đã khôi phục thần trí.

Quỷ vật còn lại ít nhất hơn trăm con, tất cả đều là cô hồn dã quỷ đột tử chết oan, không thể luân hồi, lưu lại hậu thế, chờ dương thọ hết mới có thể luân hồi một lần nữa.

Nhiều quỷ vật như vậy, trong lúc nhất thời, Cát Vũ cũng không thể siêu độ tất cả, vì vậy chỉ có thể giải tán chúng đi và để chúng tự sinh tự diệt. Không thể siêu độ, cũng không thể đánh cho tất cả hồn phi phách tán, dù sao thì chúng cũng không phạm quá nhiều sai lầm, chém giết hết chúng cũng vô ích đối với việc tu hành của Cát Vũ.

Sau một trận náo loạn như vậy, âm sát khí trong tòa nhà Dương Lâu này lại nồng đậm hơn một ít, Cát Vũ phải tốn thêm công sức để tiêu trừ âm sát khí ở đây, điều này cũng khiến Cát Vũ có chút bất lực.

Sau khi ở nơi này một lúc, Cát Vũ trở về khu dân cư Cổ Lan để nghỉ ngơi.

Mọi chuyện bây giờ càng ngày càng phức tạp, thân thế của mình và thần thức trong cơ thể cũng không rõ ràng, sư phụ lại biến mất, mà hiện tại mình lại đắc tội Luyện Quỷ Đường cùng Huyết Linh Giáo, không khác gì họa vô đơn chí. Con đường Cát Vũ phải đối mặt trong tương lai bắt đầu trở nên mờ mịt, hắn không biết phải đi đâu.

Nhưng bây giờ, hắn chỉ có thể đi một bước tính một bước thôi.

Vào buổi tối ngày hôm sau, Cát Vũ cuối cùng cũng nhận được điện thoại từ Dương Phàm, nói rằng cô đã đến thành phố Giang Thành và hỏi Cát Vũ đang ở đâu.

Trong lòng hắn vô cùng vui mừng, bèn nói một địa chỉ cho Dương Phàm, đó là một tiệm cơm mà hắn đã từng ăn cùng Tô Mạn Thanh trước đó.

Sau khi hẹn thời gian và địa điểm, Cát Vũ đến nơi hẹn trước, ngồi ở một góc của tiệm đợi Dương Phàm đến.

Tiệm cơm này là rất lớn, Cát Vũ cảm thấy hương vị của tiệm cơm này rất ngon, đã từng đưa Tô Mạn Thanh đến đây ăn hai lần, chất lượng cũng không thấp, cho nên mới hẹn ở nơi này.

Không lâu sau khi Cát Vũ ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới. Cát Vũ gọi vài món ngon trong tiệm trước, ngay khi nhân viên phục vụ rời đi, trong tiệm cơm xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người.

Dương Phàm mới hai mươi ba, hai mươi bốn tuổi, trẻ trung xinh đẹp, dáng người kiều diễm. Hôm nay cô mặc đồ thể thao, cột tóc đuôi ngựa cao, mặc dù ăn mặc rất giản dị nhưng vẫn không che giấu được nét thanh xuân tràn đầy của cô, bộ quần áo thể thao lại càng tôn lên vóc dáng tinh tế của cô.

Sau khi vào tiệm cơm, đôi mắt xinh đẹp của Dương Phàm quét một vòng, tầm mắt nhanh chóng rơi vào Cát Vũ đang ngồi trong góc, khóe miệng hiện lên một nụ cười, vẫy tay với Cát Vũ, rồi đi thẳng tới chỗ hắn.

“Tiểu Vũ, đã lâu không gặp.” Một làn gió thơm thoảng qua, khiến Cát Vũ cảm thấy thư thái và vui vẻ. Dương Phàm ngồi đối diện mỉm cười với Cát Vũ.

Hắn cũng mỉm cười với Dương Phàm và nói: "Vâng, chị Tiểu Phàm, đã lâu không gặp."

“Ngươi nhớ ta rồi phải không?” Dương Phàm nói đùa.

"Ta thấy là chị Tiểu Phàm nhớ ta mới phải. Bay một quãng thật xa chỉ vì đến gặp mặt ta." Cát Vũ cũng nói đùa.

"Ngươi bớt bảnh chọe đi, ta lo lắng nhóc con ngươi bị giết, cho nên tới đây xem thử thôi. Hiện tại nhìn ngươi vui vẻ thế này, ta cũng yên tâm." Dương Phàm liếc mắt nhìn Cát Vũ, ngay sau đó vỗ cái bụng bằng phẳng mà nói: "Còn không lên đồ ăn đi, ta đói bụng lắm rồi."
Bình Luận (0)
Comment