Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 35

Lần này, hai tay của ông cụ Tr4n bị tà vật bám vào người đã được giải thoát, lão ta nhanh chóng đứng dậy khỏi giường, nhào thẳng về phía Lôi Phong Vân.

Lôi Phong Vân sợ hãi, đoản kiếm trong tay lóe lên tia sáng màu trắng, có một tia sáng màu trắng phóng thẳng về phía ông cụ Tr4n.

Tia sáng màu trắng đó bắn trúng lớp vảy màu xanh lục chi chít trên người ông cụ Tr4n, nhất thời bốc lên làn khói trắng, ông cụ Tr4n bị đánh đến mức cả người cứng đờ, rồi lảo đảo lùi về sau.

Lôi Phong Vân thấy một chiêu trôi chảy thì lộ vẻ mặt mừng rỡ, sau đó nhấc chân tiến lên, lấy hai lá bùa màu vàng ra dán lên pháp kiếm, miệng khẽ quát: “Thần sư sát phạt, bất tị hào cường, ngộ quỷ sát quỷ, ngộ yêu trảm yêu, hà thần bất phục, hà quỷ cảm đáng! Lập tức tuân lệnh!”

Lúc Lôi Phong Vân niệm thần chú, Cát Vũ khẽ nheo mắt lại, nhìn về phía pháp kiếm trong tay Lôi Phong Vân, chỉ thấy trên pháp kiếm đó của hắn ta có hai ánh sáng tròn như tiền đồng, còn tia sáng thứ ba thì vô cùng yếu ớt, hô ứng cho hai ánh sáng kia.

Nói cách khác, Lôi Phong Vân ở trước mặt này là một pháp sư gần Tam Tiền.

Hắn ta chỉ tầm ba mươi tuổi, mà đã gần đạt tới cảnh giới Tam Tiền Pháp Sư rồi, ngoài động thiên phúc địa ở các tông môn lớn, người có thể tu hành đến cảnh giới này đã xem như rất mạnh rồi.

Thảo nào Lôi Phong Vân này lại kiêu ngạo, vểnh mặt lên trời như vậy, bởi vì hắn ta có chút tư cách.

Nhưng tiếc rằng, tà vật mà Lôi Phong Vân đang đối mặt không phải là thứ mà tu vi của hắn ta có thể ngăn cản, đạo hạnh của yêu vật bám lên người ông cụ Tr4n không hề thấp, cho dù ông nội của Lôi Phong Vân tới đây cũng chưa chắc có thể bắt được nó.

Lúc Cát Vũ đang suy nghĩ chuyện này thì Lôi Phong Vân đã cầm đoản kiếm, đâm thẳng đến trước mặt ông cụ Tr4n, mũi kiếm đâm vào phần bụng của lão ta.

Mọi người đều cả kinh, nhìn Lôi Phong Vân không chớp mắt, ai cũng mở to mắt.

Quả thật pháp kiếm đó đã đâm tới người ông cụ Tr4n, nhưng không hề đâm vào người lão ta, mà đã bị ông cụ Tr4n bắt được ngay, rồi ông cụ Tr4n đột ngột kéo cả người Lôi Phong Vân về phía bên mình, sau đó túm lấy bả vai của Lôi Phong Vân, há miệng định cắn xuống.

Tr4n Trạch San phát ra tiếng hét kinh hãi, rồi che hai mắt lại không dám nhìn tiếp nữa.

Ngoài Cát Vũ ra thì những người có mặt tại đây đều cho rằng Lôi Phong Vân sẽ giống như Vũ Thanh đạo trưởng, bị ông cụ Tr4n cắn một phát.

Trong lúc tình thế cấp bách, Lôi Phong Vân cũng phản ứng rất nhanh chóng, vội vàng rút hai lá bùa màu vàng trên người ra, rồi đập vào người ông cụ Tr4n, ông cụ Tr4n phát ra tiếng gào thét, nhất thời buông tay ra, lúc này Lôi Phong Vân mới được thoát thân, sau đó nhanh chóng lùi về phía cửa.

Lôi Phong Vân lui về đến nơi đã sợ đến mức đầu đầy mồ hôi, cả người bắt đầu run rẩy, bộ đồ vest trên người hắn ta cũng bị ông cụ Tr4n vồ rách mấy đường, trông có vẻ hơi chật vật.

Nói tới cũng kỳ lạ, sau khi Lôi Phong Vân lùi về, hình như ông cụ Tr4n hơi yên tĩnh lại, lão ta chỉ đứng trên giường, phát ra tiếng gào thét như đang uy hiếp, chứ không vồ tới lần nữa.

“Lôi tiên sinh, ngài không sao chứ?” Quản gia Lưu sốt sắng hỏi.

Lôi Phong Vân thở d0c mấy lần, hơi run rẩy đáp: “Đạo hạnh của xà yêu bám lên người ông cụ Tr4n quá cao, nên ta không phải là đối thủ của nó, có lẽ ông nội Lôi Thiên Đạo của ta cũng không thể thu phục nó, xem ra ông cụ Tr4n đã hết thuốc chữa rồi...”

“Lôi đại ca... Ngài hãy nghĩ cách gì đi, chỉ cần có thể cứu sống ông nội ta thì ngài cần bao nhiêu tiền cứ việc nói ra.” Tr4n Trạch San đỏ mắt nói.

Lôi Phong Vân vẫn lắc đầu, thở dài: “Không phải ta không chịu giúp đỡ, cũng không phải là vì chuyện tiền bạc, mà là ông cụ Tr4n đã chọc phải tà vật quá hung ác, e rằng nhà họ Lôi bọn ta cũng phải bó tay, không phải Lôi Phong Vân ta khoác lác trước mặt các ngươi, nhưng chuyện mà nhà họ Lôi bọn ta không giải quyết được thì cho dù các ngươi có mời thần tiên hạ phàm cũng như thế thôi, chắc chắn tà vật này sẽ quấn lấy ông cụ Tr4n đến chết, nên các ngươi hãy chuẩn bị hậu sự đi.”

“Chỉ là một linh xà nhỏ bé, chứ đâu có khoa trương như Lôi tiên sinh đã nói. Các ngươi không giải quyết được, không có nghĩa là người khác cũng giống như thế. Còn khoác lác gì mà thần tiên hạ phàm, sao ngươi không nói Ngọc Hoàng đại đế luôn đi?” Cát Vũ hờ hững nhìn về phía Lôi Phong Vân nói.

“Ngươi là ai mà dám ăn nói ngông cuồng, bất kính với nhà họ Lôi của ta hả? Ngươi có biết nhà họ Lôi bọn ta làm nghề gì không hả?” Lôi Phong Vân giận dữ nhìn về phía Cát Vũ hỏi.

“Ta là đội trưởng đội bảo vệ trường Đại học Giang Thành. Còn nhà họ Lôi các ngươi làm nghề gì thì thứ cho ta kiến thức nông cạn, thật sự không biết gì cả, ta chỉ biết là ngươi không có bản lĩnh thu phục linh xà này, còn bắt người ta chuẩn bị hậu sự, chuyện này chẳng khác gì xem mạng người như cỏ rác.” Cát Vũ thản nhiên nói.

Mặc dù nhà họ Lôi nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng quả thật Cát Vũ không biết nhà họ Lôi làm nghề gì, bởi vì hắn tới Giang Thành chưa được mấy ngày, chứ không cố ý nhắm vào ai cả.

Lôi Phong Vân giận dữ, kích động nói: “Trăm năm trước ông cố nhà họ Lôi của ta từng tu hành ba mươi năm ở Long Hổ Sơn, sau khi xuống núi đã ở cảnh giới Cửu Tiền Pháp sư, pháp thuật này truyền lại từ đời này sang đời khác, đến đời của ta đã là đời thứ năm rồi. Nhà họ Lôi bọn ta đời đời kiếp kiếp hàng yêu trừ ma, yêu ma quỷ quái bị nhà họ Lôi bọn ta tiêu diệt không được một nghìn thì cũng được tám trăm, ngươi chỉ là một bảo vệ của trường Đại học Giang Thành thì lấy đâu ra khẩu khí mà khinh thường nhà họ Lôi bọn ta.” 

“Ranh con, ngươi quá ngông cuồng rồi đó! Cả thành phố Giang Thành này, ai mà chẳng biết đến danh tiếng của nhà họ Lôi, ngay cả quan lớn và nhà giàu nhất tỉnh Nam Giang cũng mời người nhà họ Lôi tới xem phong thủy, ngươi đúng là không biết tự lượng sức mình.” Quản gia Lưu cũng bày tỏ thái độ không thể nhìn tiếp được nữa, mà đứng ra quát mắng Cát Vũ.

“Lôi tiên sinh đúng không? Chẳng phải ngươi nói ngay cả thần tiên hạ phàm cũng không thể thu phục tà vật trên người ông cụ Tr4n hay sao? Vậy thì hôm nay ta sẽ cho ngươi mở mang tầm mắt xem rốt cuộc thần tiên hạ phàm có hình dáng như thế nào.”

Dứt lời, dưới ánh mắt vô cùng ngạc nhiên của mọi người, Cát Vũ từ từ bước vào trong phòng.

Ông cụ Tr4n bị tà vật bám lên người nhìn thấy Cát Vũ tới gần thì trở nên gắt gỏng lần nữa, rồi nhe răng trợn mắt về phía Cát Vũ.

Mỗi lần bước về phía trước thì khí thế trên người Cát Vũ lại tăng lên một tầng, càng tạo áp lực cho tà vật đang bám lên người ông cụ Tr4n.

Mới đầu ông cụ Tr4n còn giương nanh múa vuốt, nhưng sau khi cảm nhận được hơi thở quang minh chính đại vô cùng dồi dào trên người Cát Vũ thì nhất thời sợ đến mức run lẩy bẩy.

Lúc Cát Vũ đi tới bên cạnh ông cụ Tr4n thì trên mặt ông cụ Tr4n đã hiện lên vẻ vô cùng sợ sệt.

Tà vật đó đã cảm nhận được, rốt cuộc tu vi trên người thanh niên này mạnh đến cỡ nào, trên người hắn mang tu vi Mao Sơn chính thống, mặc dù còn trẻ tuổi nhưng đã đạt tới tu vi Tam Tiền Đạo Trưởng.

“Ngươi mau cút ra đây!” Cát Vũ tát vào gương mặt đầy vảy rắn của ông cụ Tr4n.
Bình Luận (0)
Comment