Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 357

Mấy thế hệ nhà bọn ta đều sống trong ngôi nhà cũ này. Sau đợt cải cách, ta làm ăn kiếm được ít tiền. Việc đầu tiên mà ta làm là mời thợ về sửa sang, tu bổ lại ngôi nhà cũ, còn mời chuyên gia đến xem xét. Thỉnh thoảng ta cũng sẽ về đây ở vài ngày, dù gì đây cũng là nơi ta sinh ra và lớn lên.” Trần lão tiên sinh thâm tình nhìn mọi thứ trong ngôi nhà, khẽ nói.

Bây giờ Cát Vũ mới hiểu rõ đầu đuôi của Trần phủ. Thảo nào lúc nãy hắn nhìn thấy căn viện này còn rất mới, không giống như kiến trúc hơn một trăm năm về trước, hóa ra là vì trước đó căn nhà cũ này đã bị hư hại nặng nề, là Trần lão tiên sinh đã sửa sang lại như bây giờ.

Mọi thứ đều đã được đối chiếu.

Mấy ngôi nhà cũ ở xung quanh nơi này đều đã bị phá dở, chỉ có ngôi nhà cũ của Trần Nhạc Thanh là được bảo tồn nguyên vẹn, cũng chỉ có Trần Nhạc Thanh mới có thực lực và khả năng mua lại mảnh đất này, nên mới giữ được ngôi nhà cũ của mình.

Xem ra, rất có khả năng Trần Nhạc Thanh là con cháu của Phượng Di.

Nhưng Cát Vũ phải cẩn thận về chuyện này, ngộ nhỡ nhầm lẫn sẽ rất rắc rối.

Ở bên cạnh, Phượng Di đang nhìn chằm chằm Trần Nhạc Thanh, trông cực kỳ kích động, như muốn hiện thân ngay tức khắc để nhận người thân với Trần Nhạc Thanh, nhưng lại bị Cát Vũ nhanh chóng ngăn cản bằng ánh mắt.

Bây giờ Phượng Di vừa kính vừa sợ Cát Vũ, dù nó kích động đến đâu đi chăng nữa cũng phải kiên nhẫn chờ đợi.

Cát Vũ nhìn Trần Nhạc Thanh hỏi: "Trần lão tiên sinh, cha ông còn có anh chị em nào khác không?"

“Cát đại sư hỏi chuyện này để làm gì?” Ông cụ Trần Nhạc Thanh thắc mắc.

“Đương nhiên là có chuyện rất quan trọng rồi, Trần lão tiên sinh chỉ cần trả lời ta là được.” Cát Vũ nghiêm nghị nói.

Trần Nhạc Thanh vội gật đầu đáp: "Tất nhiên là có rồi. Trước cha ta còn có hai người chị, nhưng bọn họ đã sớm qua đời rồi."

“Vậy cha của ông có phải là con ruột của ông nội ông hay không?” Cát Vũ hỏi câu quan trọng nhất.

Vừa dứt lời, hai mắt Trần Nhạc Thanh bỗng sáng lên, cả người khẽ run rẩy, một lúc sau mới lên tiếng: “Chuyện này… Cát đại sư… ngài… Rốt cuộc ngài muốn biết chuyện gì?”

“Ông đừng hỏi ta nữa, cứ trả lời câu hỏi của ta là được.” Cát Vũ trầm giọng nói.

Trần Nhạc Thanh thở dài: "Haizzz... Trước khi cha ta qua đời đã nói cho ta một bí mật, ông ấy không phải là con ruột của ông nội ta, mà là bị người ta vứt ở cửa, được ông nội ta nhặt về nuôi. Lúc đó chiến tranh loạn lạc, thường có người sinh con ra nhưng không nuôi nổi, nên bỏ ở cửa gia đình giàu có, mong được người khác nuôi dưỡng, sống một cuộc sống tốt đẹp. Đúng lúc ông nội ta chỉ có hai cô con gái, luôn muốn có một đứa con trai, nên đã nhận nuôi cha ta, rồi mới có ta ngày hôm nay, cha ta cũng chỉ có một người con trai là ta..."

Cát Vũ nghe xong thì trong lòng vui mừng khôn xiết, thầm nghĩ cuối cùng cũng tìm được gốc gác, Trần Nhạc Thanh chính là cháu của nữ quỷ Phượng Di, hơn nữa còn là cháu trai duy nhất.

Trần Nhạc Thanh vừa dứt lời, nữ quỷ Phượng Di đã hơi mất kiểm soát, kích động đến mức cả người run rẩy, nước mắt lưng tròng.

Tất nhiên quỷ không có nước mắt, sở dĩ nó khóc cũng chỉ là cách để bộc lộ cảm xúc, chứ không thật sự ch4y nước mắt.

Dưới ánh nhìn chằm chằm của nữ quỷ Phượng Di, Trần Nhạc Thanh bỗng cảm thấy có gì đó không đúng, ông ta rùng mình nói với Cát Vũ: "Cát đại sư, sao ta đột nhiên thấy lạnh quá, ta luôn cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn ta..."

Có một đại quỷ đang đứng bên cạnh ông ta, ông ta không cảm thấy lạnh mới là lạ đó. Điều này chứng tỏ, ông ta cảm nhận được âm khí.

Cuộc đời con người là một quá trình từ yếu đến mạnh, rồi lại từ mạnh đến yếu.

Nói cách khác, lúc con người chào đời thì dương khí rất yếu, theo sự tăng trưởng của tuổi tác thì dương khí cũng dần trở nên mạnh mẽ, đến khi trưởng thành thì dương khí sẽ đạt đến trạng thái đỉnh phong. Nhưng sau khi về già thì dương khí trên người sẽ ngày càng yếu đi.

Đây là lý do tại sao mấy người già và trẻ em hai ba tuổi thường dễ nhìn thấy quỷ vật, đó là vì dương khí trên người quá yếu, nên rất dễ nhìn thấy mấy thứ dơ bẩn kia.

Trần Nhạc Thanh đã gần tám mươi tuổi, ông ta có thể cảm nhận được Phượng Di cũng chẳng có gì lạ.

Cát Vũ khẽ mỉm cười nhìn Trần Nhạc Thanh. Hắn bảo ông ta hãy bình tĩnh lại rồi nói: "Trần lão tiên sinh, ta sẽ nói với ông một chuyện, nhưng ông phải chuẩn bị tốt tâm lý, tuyệt đối không được sợ hãi."

Trần Nhạc Thanh hơi hoang mang liếc nhìn xung quanh. Bây giờ ông ta mới nhìn về phía Cát Vũ, giả vờ bình tĩnh nói: "Cát đại sư, ngài có chuyện gì thì cứ việc nói ra, có ngài ở đây, ta sẽ không sợ đâu..."

Cát Vũ gật đầu nói: "Không giấu gì ông, trong phòng này đang có một con quỷ, nó đứng ở bên cạnh ông..."

Cát Vũ còn chưa kịp nói xong, Trần Nhạc Thanh đã sợ hãi tới gần Cát Vũ, mở to đôi mắt già nua ra nhìn xung quanh, run rẩy hỏi: "Ở... đâu thế?"

"Trần lão tiên sinh đừng sợ, con quỷ này sẽ không làm hại ông đâu, vì nó là tổ tiên của ông, cha ông là con ruột của quỷ vật này. Quỷ vật này đến tìm ta, nhờ ta tìm tung tích của con trai giúp nó, nên ta mới tìm đến nhà cũ của ông." Cát Vũ không muốn tiết lộ quá nhiều với Trần Nhạc Thanh về chuyện của nữ quỷ Phượng Di, bởi vì nếu nói ra chuyện này thì sẽ dài vô tận, còn dính dáng đến chuyện ở tòa nhà Dương Lâu, cực kỳ rối rắm, nên Cát Vũ nghĩ không bằng đi thẳng vào vấn đề sẽ tốt hơn.

"Thật sao? Có nghĩa là bà nội của ta tìm đến đây. Bà ấy đang ở đâu? Ta muốn gặp mặt bà ấy..." Trần Nhạc Thanh nói.

Trần Nhạc Thanh hít sâu một hơi, gật đầu nói với Cát Vũ: "Ta chuẩn bị xong rồi..."

Bây giờ Cát Vũ mới quay đầu lại nhìn Phượng Di: "Được rồi, ngươi có thể hiện thân, ngươi muốn hỏi gì thì cứ việc hỏi."

Vừa dứt lời, nữ quỷ Phượng Di đã mất kiên nhẫn nhanh chóng xuất hiện trước mặt Trần Nhạc Thanh.

Trong phòng bỗng xuất hiện thêm một người, mặc áo cưới màu đỏ, cả người cuồn cuộn sát khí, trên mặt còn có mấy tơ máu đỏ nhàn nhạt. Mặc dù Trần Nhạc Thanh đã có sự chuẩn bị từ trước, nhưng vẫn giật mình trước sự xuất hiện của Phượng Di.

"Cháu trai của ta... Ta là bà nội của cháu đây..." Phượng Di bỗng giang rộng hai tay, nước mắt lưng tròng.

Trần Nhạc Thanh nhất thời sửng sốt, người phụ nữ trước mặt vẫn còn quá trẻ, chỉ mới hai mươi tuổi, sao có thể trở thành bà nội của ông ta chứ?
Bình Luận (0)
Comment