Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 389

Con nhện to lớn chui ra khỏi miệng của Đàm Tiểu Lượng, đã dọa cho Đàm gia và Ô Nha sợ đến mức hét lên, nhìn thấy con nhện có ngọn lửa màu xanh đang bò về phía mình thì họ càng sợ hãi, vừa la hét vừa né tránh về phía góc tường.

Người bình thường làm sao có thể chấp nhận được loại chuyện quái gở này. Ô Nha dám liều mạng với người khác, nhưng đối mặt với những chuyện như vậy, thật sự không khơi dậy nổi chút dũng khí nào.

Nhìn thấy con nhện lớn bùng cháy với ngọn lửa xanh đang chuẩn bị bò đến chỗ đám người Đàm gia, giáng đầu sư Ba Tùng lập tức rút một thanh đoản đao trên người ra và đâm vào con nhện.

Đoản đao đâm chính xác trên giữa lưng con nhện lớn, trực tiếp đóng đinh nó trên mặt đất.

Dù vậy, con nhện lớn vẫn vùng vẫy một hồi rồi phát ra tiếng kêu gào đau đớn. Mấy giây sau, ngọn lửa xanh xung quanh càng ngày càng nhỏ, cuối cùng vụt tắt.

Con nhện lớn đã bị ngọn lửa màu xanh lam thiêu rụi thành đống tro tàn.

Cát Vũ và Hắc Tiểu Sắc đang ngồi trên giường không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Hai người đều đã kiệt sức rồi, không còn chút sức lực nào mà nhúc nhích, trực tiếp nằm xuống giường.

Mà sau khi con nhện lớn bò ra từ trong miệng, thân thể Đàm Tiểu Lượng cũng mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống bên cạnh hai người bọn họ.

Đàm gia và Ô Nha vẫn còn đang bàng hoàng, bọn họ liếc nhìn đống tro tàn trên mặt đất, rồi ánh mắt rơi vào trên người giáng đầu sư Ba Tùng.

Giáng đầu sư Ba Tùng gật đầu, biểu thị mọi việc đã xong xuôi, hai người bọn họ cẩn thận đi tới bên giường liếc mắt nhìn Đàm Tiểu Lượng.

Đàm gia còn đẩy hắn ta mấy cái và gọi tên Đàm Tiểu Lượng, nhưng không có phản ứng nào cả.

“Đừng kêu nữa, hiện tại hắn ta cần ngủ một giấc thật ngon, ngày mai sẽ tỉnh lại…” Hắc Tiểu Sắc nói một cách yếu ớt.

"Cảm ơn... Cảm ơn hai vị... Nếu không có hai vị, ta thật sự không biết mình nên làm cái gì cả..." Đàm gia cảm kích nói.

"Đừng cảm ơn ta, cảm ơn Tiểu Vũ đi. Ta chỉ tới đây chơi chút thôi. Nếu biết gặp phải phiền phức lớn như vậy, ta sẽ không tới rồi. Tốn bao nhiêu linh lực của ông đây, mất mấy ngày cũng không bổ sung lại được.” Hắc Tiểu Sắc chán nản nói.

"Cảm ơn... Cảm ơn Vũ gia, hơn nữa còn cảm ơn vị Hắc gia này. Nếu không có hai vị gia, con trai ta có lẽ đã không sống nổi." Đàm gia kích động nói.

Lúc này, Cát Vũ cũng hít thở vài hơi, từ trên giường ngồi dậy, lau mồ hôi trên trán, nhìn về phía giáng đầu sư Ba Tùng một bên rồi nói: "Người cứu sống rồi. Vừa rồi còn phải đa tạ Ba Tùng giúp một phen, nếu không ta đã không đuổi con trùng mẫu kia ra khỏi miệng Tiểu Lượng được nhanh như vậy."

"Hoa Hạ các ngươi có một câu ngạn ngữ, đó là lấy tiền của người ta thì giải trừ tai họa cho người ta. Đây là điều ta nên làm." Ba Tùng trầm giọng nói.

"Được rồi, con trai của ngươi đã được cứu. Sáng mai hắn có thể tỉnh dậy. Khi tỉnh dậy thì hãy bảo hắn đừng chạy lung tung nữa. Mấy ngày nay chắc chắn sẽ rất căng thẳng. Tạ Dược Chí của thành phố Bành Thành chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ đâu." Cát Vũ trầm giọng nói.

“Ta nghe Tiểu Vũ nói đối phương đã hạ giáng đầu hai lần cho các ngươi rồi, các ngươi cứ bị động như thế này thì có phải quá nhát gan không?” Hắc Tiểu Sắc liếm răng nói.

Thần sắc Đàm gia phát lạnh, ông ta nói: "Ta đã muốn làm gì đó với Tạ Dược Chí từ lâu rồi, nhưng cơ thể của ta vẫn chưa được điều dưỡng tốt. Ba Tùng đại sư cũng vừa mới đến Hoa Hạ vào ngày hôm trước, vẫn chưa kịp động thủ. Ngoài ra, những ngày này, ta cũng đã hỏi thăm về hành tung của Tạ Dược Chí, chỉ là mãi mà không thể tìm thấy cơ hội. Người này cũng rất cảnh giác và luôn ru rú trong nhà, hơn nữa về tài lực hay mạng lưới quan hệ thì đối phương đều mạnh hơn ta, ta không thể làm gì được ông ta..."

Đàm gia có chút chột dạ mà nói, xem ra tên Tạ Dược Chí này vẫn có chút bản lĩnh.

"Ngươi sợ cái gì? Có Hắc gia cùng Vũ gia ở đây, ngươi còn không thể xử lý được ông ta sao? Hầu hạ hai vị gia bọn ta cho tốt vào, bọn ta sẽ xử lý tên đó cho ngươi." Hắc Tiểu Sắc vỗ ngực trực tiếp đảm nhiệm chuyện này.

Điều mà Đàm gia chờ đợi là những lời này của Hắc Tiểu Sắc, ông ta nhanh chóng nói: "Có Hắc gia cùng Vũ gia ở đây thì ta yên tâm rồi. Chuyện này còn phải làm phiền hai vị, hãy giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn lần này, về sau tất nhiên không thể thiếu chỗ tốt cho hai vị."

Nói xong, Đàm gia nháy mắt với Ô Nha. Ô Nha lập tức lấy ra hai tấm thẻ ngân hàng, đưa cho Cát Vũ và Hắc Tiểu Sắc.

Đàm gia ngượng ngùng nói: "Vũ gia, ta biết ngài coi lão Đàm ta là bạn, nhưng mà ngài đã giúp ta rất nhiều, không chỉ cứu được ta mà còn có tính mạng của con trai ta, số tiền này cũng không nhiều, mỗi tấm thẻ chỉ có một ngàn vạn tệ mà thôi. Xin hai vị hãy nhận lấy. Trong vài tháng qua, công việc kinh doanh của ta rất bết bát, sắp bị Tạ Dược Chí nghiền nát rồi. Chờ việc làm ăn tốt hơn, nhất định sẽ hiếu kính hai vị nhiều hơn."

Hắc Tiểu Sắc vừa nghe nói mỗi tấm thẻ có một ngàn vạn tệ thì cơ mặt co giật vì phấn khích, thầm nghĩ rằng người bạn mà Cát Vũ quen biết thực sự không phải là người giàu có tầm thường, vừa ra tay đã là một ngàn vạn tệ. Hắn ta hành tẩu giang hồ cũng đã mấy năm, chưa bao giờ gặp phải người giàu có như vậy, lần này chắc chắn là trúng lớn rồi.

Không đợi Cát Vũ trả lời, Hắc Tiểu Sắc trực tiếp cầm lấy hai tấm thẻ ngân hàng từ trong tay Ô Nha, giống như sợ người ta lấy lại, nụ cười trên mặt như nở rộ, vui vẻ nói: "Không dám không dám... Hôm nay coi như ta không uổng công sức. Ta xin vui lòng tiếp nhận tấm lòng của ngươi. Ngươi yên tâm đi, có Hắc gia ở đây, chuyện của ngươi sẽ dễ dàng được xử lý."

Nói xong, Hắc Tiểu Sắc dúi thẳng thẻ ngân hàng vào tay Cát Vũ, cười haha nói: "Tiểu Vũ huynh đệ, có tiền không lấy thì phí lắm, mau cất đi."

Còn Cát Vũ thì đưa thẻ ngân hàng cho Ô Nha và nói: "Đàm gia, ta coi ngươi như bạn nên mới đến giúp ngươi. Ngươi lấy tiền ra là sao vậy?"

"Vũ gia, ngài nhất định phải nhận số tiền này. Tính mạng của hai cha con ta chẳng lẽ còn không đáng giá một ngàn vạn này sao?" Đàm gia kích động nói.

Cát Vũ nhìn Đàm gia, gật đầu nói: "Được rồi, ta nhận."

Nghe được Cát Vũ đồng ý, Đàm gia thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng cảm thấy thanh thản hơn rất nhiều.

Hắc Tiểu Sắc lúc này có được một ngàn vạn, trong lòng vui không chịu được nên thuận miệng hỏi: "Đàm gia, rốt cuộc ngươi kinh doanh gì mà giàu vậy?"

"Cái gì? Vậy trong chỗ của ngươi có chị gái xinh đẹp không, có em gái nước ngoài không?" Đôi mắt của Hắc Tiểu Sắc đột nhiên sáng lên lấp lánh.
Bình Luận (0)
Comment