Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 416

"Thủy Cốt Tinh là thứ ngưng kết tinh hoa của Thủy Hầu Tử, giống với xá lợi mà cao tăng Phật Gia hỏa táng, nhưng Thủy Cốt Tinh tốt ở chỗ, nghe nói sau khi ăn Thủy Cốt Tinh có thể có được sức lực bên dưới mặt nước như Thủy Hầu Tử, đương nhiên, chắc chắn không thần kỳ đến mức như Thủy Hầu Tử, nhưng chắc chắn phải được một nửa uy lực, tối thiểu nhất có thể đi trong đáy sông như Thủy Hầu Tử, có thể di chuyển mấy ngày mấy đêm trong nước cũng sẽ không chết đuối, cái này chắc chắn là một bảo bối đấy." Đôi mắt đạo trưởng của Long Hổ Sơn sáng lên lấp lánh, nhìn chằm chằm vào Thủy Cốt Tinh với khuôn mặt tham lam.

Đối với người tu hành mà nói, đây chính là một bảo vật to lớn.

Trong lòng Cát Vũ cũng run lên, không ngờ xử lý Thủy Hầu Tử còn gặp được một bảo bối như vậy, không tệ đấy.

Nhưng nhìn thấy ánh mắt của đạo trưởng Long Hổ Sơn, Cát Vũ cau mày, sau đó mỉm cười nhìn về phía đạo trưởng, thản nhiên nói: "Ngươi muốn có thứ này sao?"

Đạo trưởng Long Hổ Sơn thu hồi ánh mắt, không nhìn Thủy Cốt Tinh nữa, quay đầu nhìn về phía Cát Vũ, nhìn thấy Cát Vũ đang cười cười, hắn ta không nhịn được mà rùng mình.

Bảo bối như vậy ai mà không muốn chứ, nhưng phải có mạng mới lấy được.

Đạo trưởng Long Hổ Sơn kinh sợ nói: "Long Viêm sư thúc... Thủy Hầu Tử do ngài bắt được, ngài còn cứu tính mạng của ta và sư đệ ta, mặc dù ta muốn có, nhưng cũng không nhất định phải nó, những thứ thiên tài dị bảo này phải thuộc về người có phẩm hạnh giống như Long Viêm sư thúc vậy, đức cao vọng trọng, đệ tử nào dám mơ ước bảo bối như thế chứ."

Kỳ thực làm gì có chuyện thuộc về người có phẩm hạnh gì, ai mạnh hơn người đó lấy thôi.

Đây cũng là quy tắc ngầm trong thế giới tu hành.

Cát Vũ thu lại vẻ tươi cười, nghĩ thầm, xem ra tên này cũng thức thời, cho dù muốn thì mình cũng không thể nào cho hắn ta được.

Vì đối phó với Thủy Hầu Tử, đến bản thân hắn cũng suýt mất nửa cái mạng, sao có thể để lợi cho người khác chứ.

Cát Vũ mỉm cười nói: "Vậy thì ta đây không khách khí nữa."

Nói xong, Cát Vũ tiến lại, cầm lấy Thủy Cốt Tinh trong tay.

Nó lạnh lẽo vô cùng, sau khi nắm một thời gian, còn có tia lạnh lẽo từ lòng bàn tay lan tràn ra toàn thân hắn.

Khi Cát Vũ cầm thứ này, tựa hồ bên tai còn nghe thấy tiếng nước, còn có sóng ngầm cuồn cuộn, không biết có phải mình nghe nhầm không.

Đúng lúc này, vị đạo trưởng của Long Hổ Sơn lại nói: "Chúc mừng Long Viêm sư thúc, đây chắc chắn là một bảo bối mà, ta chỉ từng đọc qua trong tàng kinh các của Long Hổ Sơn, nói rằng sau khi hỏa táng Thủy Hầu Tử, rất có thể sẽ gặp được Thủy Cốt Tinh, nhưng cũng không phải thiêu con Thủy Hầu Tử nào cũng sẽ có bảo bối này, thiêu mười Thủy Hầu Tử cũng chưa chắc đã có một cái, huống hồ, tà vật như Thủy Hầu Tử cũng không nhiều, Long Viêm sư thúc đúng là có vận khí tốt."

Cát Vũ cũng rất tán thưởng đạo trưởng của Long Hổ Sơn này, khả năng nịnh hót đúng là đứng đầu, Cát Vũ cũng thầm hưởng thụ.

Cũng có thể người này sợ rằng hắn sẽ giết người diệt khẩu, không cho người khác biết đến chuyện Thủy Cốt Tinh ở trên người mình.

Nhưng sao Cát Vũ lại làm vậy được, cho dù không có được bảo bối này, Cát Vũ cũng sẽ không giết người tùy ý.

Nhìn Thủy Cốt Tinh một lúc, Cát Vũ liền cất bảo bối này đi, sau đó nói với đạo trưởng: "Được rồi, chuyện ở đây cũng giải quyết xong, ta đưa Thủy Oa về nhà trước, nhớ ngày mai mang đám thi thể này cho người nhà nhận, có dịp sẽ gặp lại."

Cát Vũ đón Thủy Oa, tiến về phía Ngưu gia trang, vừa mới đi được vài bước, đột nhiên đạo trưởng ở phía sau hô lên: "Long Viêm sư thúc, chờ một chút."

Cát Vũ quay lại nhìn.

"Long Viêm sư thúc, Thủy Cốt Tinh cần phải có pháp môn luyện hóa đặc thù, lúc trước ta từng xem qua ở tàng kinh các của Long Hổ Sơn, còn về pháp môn luyện hóa, bên trên cũng không nói rõ ràng, ta cũng nhớ rõ như vậy." Lão đạo cung kính nói.

Cát Vũ gật đầu, bảo hiểu rồi, sau đó liền mang theo Thủy Oa rời đi.

Còn về chuyện lão đạo nói thật hay không, Cát Vũ không quá xác định, nhưng chắc chắn Thủy cốt tinh là một bảo bối, chỉ cần dựa vào khí tức phát ra từ bảo bối này là biết.

Cát Vũ nhanh chóng đưa Thủy Oa vào nhà, lúc này đã quá nửa đêm, mẹ của Thủy Oa đã ngủ say rồi, Cát Vũ cố tình dặn dò Thủy Oa đừng gây ra động tĩnh mạnh.

Sau đó, hắn đưa cho Thủy Oa một vạn tệ, bảo cậu sáng mai đưa cho mẹ, đây là quà mừng năm mới.

Thủy Oa luyến tiếc không muốn Cát Vũ rời đi, lúc này, đối với Thủy Oa, Cát Vũ là một người vô cùng thần bí, cậu bé còn sinh ra chút ỷ lại với Cát Vũ.

Thời điểm Cát Vũ phải rời đi, Thủy Oa còn ngập ngừng hỏi Cát Vũ, khi nào cha mới về, cậu rất nhớ cha.

Nghe Thủy Oa hỏi như vậy, trong lòng Cát Vũ cũng có chút phiền muộn, đúng vậy, bao giờ Lê Trạch Kiếm mới có thể về chứ, đây là một chuyện vô cùng đau đầu, từ ngày trốn thoát khỏi Thất lão đại hình đường của Long Hổ Sơn, Lê Trạch Kiếm liền bặt vô âm tín, đến cả điện thoại cũng không gọi được, đã vài tháng trôi qua vẫn không biết sống chết thế nào rồi. Cát Vũ còn nghi ngờ, Lê Trạch Kiếm bị những lão già đại hình đường của Long Hổ Sơn bí mật bắt vào Long Hổ Sơn, bằng không, sao lại không có tin tức nào được.

Người phải có hy vọng, Cát Vũ cho Thủy Oa một hy vọng cũng tốt.

Thủy Oa gật đầu, khuôn mặt lộ ra sự mất mác, nhưng vẫn đi vào trong nhà.

Nơi này khá hẻo lánh, muốn tìm một chiếc taxi cũng khó, Cát Vũ đi bộ đến thị trấn nhỏ, lúc đến nơi thì mặt trời cũng đã lên cao, sau đó gọi một chiếc xe trở về Giang Thành.

Khi ngồi trên xe, Cát Vũ lấy Thủy Cốt Tinh ra, đặt trong tay đánh giá, thứ này tỏa ra tia sáng màu lam âm u, giống như một khối bảo thạch vậy. Cát Vũ cẩn thận dùng khí tràng cảm ứng, có thể cảm nhận được một lực lượng mơ hồ ẩn chứa bên trong, rộng lớn mênh mông, cũng không biết có được sức mạnh của Thủy Hầu Tử hay không, đừng nói là một nửa, cho dù chỉ là một phần ba năng lực của Thủy Hầu Tử là được, sau này Cát Vũ có thể đi trong nước như đi trên đất bằng, đây cũng đã là một bản lĩnh không nhỏ rồi.

Nghĩ đến đây, Cát Vũ đã rất nóng lòng, trực tiếp nhét Thủy Cốt Tinh vào miệng nuốt xuống.

Vừa mới trôi vào bụng liền cảm nhận thấy sự lạnh giá lan ra toàn thân, cơ thể đông cứng trong nháy mắt.
Bình Luận (0)
Comment