Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 422

Khó khăn lắm mới xây dựng được mối quan hệ tốt đẹp với Cát Vũ, thế mà lại bị tên anh họ trời đánh này phá nát, ông nội mà biết được, chắc sẽ tức ói máu quá.

Mà Trần Trạch San vẫn muốn kéo gần mối quan hệ với Cát Vũ, cô không muốn vì anh họ mà phá huỷ mối quan hệ giữa hai người, đồng thời khiến cho mối quan hệ của họ rơi vào bế tắc.

Giờ đây Cát Vũ không nói lời nào, một người sắc sảo như Trần Trạch San sao lại không nhận ra Cát Vũ đang tức giận chứ.

Trần Trạch San vô cùng sợ hãi, theo sát phía sau Cát Vũ, cứ luôn miệng xin lỗi. Cát Vũ chẳng nói gì, chỉ ăn và ăn.

Sau đó, khi Trần Trạch San thấy Cát Vũ cứ im lặng mãi, càng thêm bối rối, vội nắm tay hắn luống cuống nói: “Vũ ca, ngươi nói gì đi chứ, đừng vì chuyện của anh họ ta mà không thèm để ý đến ta.”

Vừa nói, trong đôi mắt cô đã nhạt nhoà nước, nhìn Cát Vũ đầy oan ức.

Cát Vũ đặt đồ ăn trong tay xuống, nhìn Trần Trạch San, hơi mềm lòng, hắn cũng không thể vì anh họ của cô mà trách oan cô, nên nói: “Được rồi, ta không muốn có lần sau.”

“Cảm ơn Vũ ca!” Trần Trạch San xúc động nhào vào vòng tay của Cát Vũ, nghẹn ngào nói: “Vũ ca, ngươi yên tâm, ta cam đoan sẽ không có lần sau đâu. Cảm ơn ngươi đã tha cho anh họ ta, ta biết nếu hôm nay anh họ ta ra tay, thì sẽ bị ngươi đánh cho thê thảm.”

Lúc đầu, Trần Trạch San đứng chắn trước Cát Vũ không phải là để bảo vệ hắn, mà là để bảo vệ anh họ của cô. Với bản lĩnh của Cát Vũ, anh họ cô sẽ ch3t chắc, chỉ cần Cát Vũ búng tay thì hắn ta nhẹ nhất cũng bị gãy chân.

Khi đám người Trần Trạch Binh đi khuất, đám đông vây quanh cũng giải tán.

Nhưng rất nhiều ánh mắt vẫn đổ dồn vào Trần Trạch San và Cát Vũ.

Khi mọi người nhìn thấy Trần Trạch San lao vào vòng tay Cát Vũ, ai nấy đều trợn tròn mắt.

Má nó… lai lịch của tên nhóc này cũng lớn quá, cùng lúc lại có hai người đẹp yêu thương nhung nhớ, lại còn tự chủ động dâng tới cửa nữa chứ.

Một người là Lôi Thiên Kiều của nhà họ Lôi, một là Trần Trạch San, cô chủ của nhà họ Trần.

Hầu như tất cả những người đàn ông ở đây đều nhìn Cát Vũ với ánh mắt ghen tị và hận thù.

Đúng là diễm phúc mà, hai bông hoa xinh đẹp nhất của Giang Thành đều bị tên nhóc này thu phục.

Hơn nữa, họ còn là hai bông hoa vàng trong tứ đại gia tộc ở thành phố Giang Thành.

Kiểu nữ thần như vậy, chỉ cần được nói chuyện với họ vài câu là đã vui cả ngày rồi, thế mà tên nhóc này lại ôm hai bên hai người đẹp, đúng là đáng bị sét đánh.

Cát Vũ hơi xấu hổ trước hành động đột ngột của Trần Trạch San, vội vàng đẩy cô ra và nói: “San San, đừng như vậy, ta đã hứa sẽ tha cho hắn rồi. Ở đây đông người, cô làm vậy không hay lắm.”

Trần Trạch San cũng cảm thấy cô hơi thất thố, đành phải miễn cưỡng rời khỏi vòng tay của hắn, lau nước mắt, mỉm cười gượng gạo nhìn Cát Vũ.

Trong khi Cát Vũ và Trần Trạch San đang nói chuyện ở đây, đám người Trần Trạch Binh ở cách đó không xa đang rất tức giận.

Đặc biệt là Lưu Kỳ càng thêm oán hận, lúc đầu hắn ta còn tưởng rằng Cát Vũ lẻn vào, nhưng sau đó mới biết là do Trần Trạch San mời, hèn gì hắn lại kiêu ngạo như thế, không coi ai ra gì.

Lưu Kỳ ghen tuông nói: “Thì ra tên nhóc này được cô chủ Trần ưu ái, hèn gì lại kiêu ngạo như thế. Chỉ là một tên bảo vệ, không biết đã dùng tà thuật gì mà lại mê hoặc được cô chủ Trần.”

“Cũng không biết đứa em họ này của ta bị sao nữa, tự nhiên lại đi thích một tên bảo vệ không ra gì, đúng là làm mất mặt nhà họ Trần bọn ta. Chỉ cần ta còn ở đây ngày nào thì hắn đừng hòng bước vào nhà họ Trần nửa bước. Hôm nay hắn đã xúc phạm ta, sau này đừng hòng có chỗ đứng ở Giang Thành.” Trần Trạch Binh nghiến răng nói.

“Binh ca nói chí phải, thằng nhóc này ở trường đại học Giang Thành rất kiêu ngạo, lúc trước đắc tội ta, nếu không phải nhờ hiệu trưởng Vương ngăn cản thì đã bị cha ta đuổi từ lâu rồi, có lẽ hắn có họ hàng xa với hiệu trưởng. Một tên nhà quê mãi mãi chỉ là một tên quê mùa mà thôi.” Lưu Kỳ cố ý nhắc đến cha mình là phó hiệu trưởng, lại nhắc đến chuyện lúc trước hắn ta bị hiệu trưởng Vương phạt, không cho toàn bộ giáo viên nói ra chuyện này.

Đang nói đến đây, thang máy đột nhiên mở ra, một người đàn ông mặc quân phục bước vào, theo sau là mấy người đàn ông lực lưỡng.

Người này cũng trạc hai mươi tuổi, khuôn mặt cương nghị, làn da ngăm đen, ánh mắt dữ tợn, tạo cho người ta một cảm giác khó có thể hòa hợp.

Người này khí thế rất mạnh, bước đi uy vũ sinh phong, lập tức bước đến đại sảnh.

Ngay khi người này xuất hiện, lập tức thu hút sự chú ý của rất nhiều người, tất cả đều nhìn về phía hắn ta.

“Vân ca!” Trần Trạch Binh lúc nãy vẫn còn đang tức tối, thấy người này đi tới, trên mặt lộ rõ vẻ vui mừng, vội vẫy tay chào người đó.

Người đàn ông cường tráng trong bộ quân phục nhanh chóng nhận ra Trần Trạch Binh và chậm rãi đi về phía hắn ta.

“Tiểu Binh, ngươi cũng ở đây à.” Người được gọi là Vân ca kia cất giọng sang sảng.

Người này tên là Lăng Vân, con trai của Lăng Tuấn Hào, người giàu nhất tỉnh Nam Giang. Hắn ta có suy nghĩ rất kỳ lạ, không muốn làm quan cũng không muốn kinh doanh, nhưng lại rất thích tham gia quân ngũ đánh giặc. Vì vậy hắn ta đã gia nhập quốc tịch Mỹ, mười bảy tuổi đã là thành viên bộ đội đặc chủng của nước Mỹ, sau khi xuất ngũ còn làm lính đánh thuê vài năm, đã tham gia mấy trận chiến lừng danh ở nước ngoài.

Tên nhóc này thích cuộc sống rong ruổi trên chiến trường, liếm máu trên mũi dao, nên cha của hắn ta cũng hết cách.

Đây thật sự là một người tài ba, đã giết rất nhiều người, còn may mắn sống sót qua mưa bom bão đạn.

Lần này, sau khi hoàn thành nhiệm vụ trở về nước ăn Tết, được cha hắn ta gọi đến đây, định để hắn ta thoát khỏi cuộc sống mưa bom bão đạn mà tiếp nhận công việc kinh doanh của gia đình.

Thế lực của nhà họ Trần ở toàn tỉnh Nam Giang không hề nhỏ, về cơ bản cũng thuộc ngang hàng với nhà họ Lăng, xét về tài lực và thực lực thì nhà họ Lăng hơn hẳn.

Vì vậy, quan hệ giữa hai gia đình rất tốt, Trần Trạch Binh từ nhỏ đã biết Lăng Vân, ai cũng biết thân phận của Lăng Vân, không ai dám khiêu khích hắn ta. Trên cơ bản những kẻ giàu có ở đây đều nghe theo hắn ta răm rắp.

“Vân ca, sao ngươi lại ở đây?” Trần Trạch Binh kích động nói.

“Cha ta gọi đến, ta cũng rảnh nên qua đây chơi. À, em gái San San của ngươi đâu, đã lâu không gặp rồi.” Lăng Vân hỏi.
Bình Luận (0)
Comment