Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 428

Thấy hai người họ đi tới, Cát Vũ vội vàng đứng dậy chắp tay chào, nói rằng dạo này bận quá, hôm nào rảnh nhất định sẽ đến thăm.

Lôi Kinh Vũ và Lôi Minh trò chuyện với Cát Vũ một lúc, sau khi người chủ trì cuộc đấu giá xuất hiện thì họ trở về chỗ ngồi.

Lần này, những người đến tham gia đấu giá đã nhìn Cát Vũ bằng một con mắt khác.

Trong bốn gia tộc lớn ở Giang Thành, có hai nhà có quan hệ rất tốt với Cát Vũ, đặc biệt là Lôi Kinh Vũ, chưa kể nhà lão ta có bao nhiêu tài chính, nhưng mạng lưới quan hệ rất rộng, những người nhờ lão ta xem phong thuỷ cũng đâu phải người thường.

Cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu.

Vừa mở màn đã có một người chủ trì lên nói mấy câu khách sáo, chẳng hạn như nhiệt liệt hoan nghênh mọi người đã đến buổi đấu giá hôm nay, sau đó thổi phồng buổi đấu giá này nọ khiến Cát Vũ mất hết kiên nhẫn.

Trần Trạch San ngồi bên trái Cát Vũ và Trần Nhạc Thanh ngồi ở bên phải. Bên cạnh Trần Nhạc Thanh là Lăng Tuấn Hào, người giàu nhất tỉnh Nam Giang và Lăng Vân đang ngồi bên cạnh ông ta.

Hai người con trai của Trần Nhạc Thanh cũng có mặt ở đây, nhà họ Lôi cũng ngồi ở hàng thứ nhất cách đó không xa, Lôi Thiên Kiều còn nhiệt tình vẫy tay với Cát Vũ và liên tục nháy mắt với hắn.

Cát Vũ cũng bó tay với cô gái này, tính cách quá nhiệt tình.

Ban đầu, buổi đấu giá đồ cổ này chỉ toàn là đồ cổ từ thời nhà Minh Thanh, không phải bình hoa mà chỉ là chén đĩa này nọ, thật sự không có gì đáng để xem.

Thực sự đồ cổ không có một mức giá nhất định.

Điều quan trọng là người xem có con mắt tinh tường, có thể mua được thứ đồ tốt, đem về để ở nhà hai ba năm, có khi lại có cơ hội trở mình.

Nếu không tinh tường, có khi còn mua phải hàng giả, không đáng một đồng.

Cát Vũ không biết gì về những món đồ cổ bằng ngọc bích này, nhưng hắn có thể cảm nhận được độ tuổi và độ dày dạn của đồ vật thông qua khí tràng, chắc chắn không thể mua trúng đồ giả.

Khi nào có một món đồ được đưa ra, Trần Nhạc Thanh còn đang đắn đo thì Cát Vũ chỉ đơn giản trả lời cái này được, hay cái kia không được mà không biết tại sao, hắn chỉ dựa vào cảm giác mà thôi.

Trần Trạch San cũng thường nói vài câu với Cát Vũ, trên môi luôn nở nụ cười ngọt ngào.

Tuy nhiên, khi Cát Vũ và Trần Trạch San đang nói chuyện, luôn có một ánh mắt không mấy thiện cảm nhìn chằm chằm vào hai người họ.

Chủ nhân của ánh mắt này là Lăng Vân.

Người phụ nữ mà hắn ta yêu mến lại cười cười nói nói với Cát Vũ, đương nhiên trong lòng hắn ta không vui rồi.

Giờ phút này, tâm trí của Lăng Vân chẳng quan tâm gì tới đồ cổ, bởi vì hắn ta cũng chẳng biết gì về đồ cổ.

Hắn ta nắm chặt hai tay lại, khi nhìn thấy Trần Trạch San cười nói với Cát Vũ, ngọn lửa không tên trong lòng hắn ta lại bùng phát, hận không thể đấm nát đầu Cát Vũ.

Nhưng hắn ta cũng biết Cát Vũ không dễ đối phó, vừa rồi mới tung hai chiêu đã thua Cát Vũ rồi.

Thậm chí con dao găm của mình còn bị Cát Vũ bẻ cong chỉ bằng hai ngón tay.

Lăng Vân chưa từng gặp một người đàn ông nào mạnh mẽ như vậy, ngoài việc căm hận Cát Vũ, hắn ta còn kiêng dè nữa.

Từ khi sinh ra, Lăng Vân luôn được coi là một cường giả, đây là lần đầu tiên trong đời hắn ta phải chịu thất bại, đau tận tâm can.

Quan trọng nhất là ngay cả người phụ nữ mà hắn ta thích cũng bị cướp đi luôn rồi.

“Thích thì theo đuổi, đừng hành động theo cảm tính, động não đi, hiểu không?” Lăng Tuấn Hào đã biết con trai mình thích Trần Trạch San từ lâu, chợt quay qua nói với hắn ta.

“Cha…” Lăng Vân ấm ức.

“Động não đi, thật ra có một số việc cũng không khó, con chịu thiệt cũng tốt, như vậy mới tỉnh ngộ.” Lăng Tuấn Hào vẫn bình tĩnh nói.

“Cha, con hiểu rồi.” Lăng Vân nghiến răng.

“Con trai, con vẫn không hiểu, con vẫn phải từ từ học hỏi. Bốc đồng không phải là cách giải quyết vấn đề.” Lăng Tuấn Hào quay qua nhìn Lăng Vân.

Lăng Vân cúi đầu không nói gì.

Ban đầu chỉ là đấu giá một số vật dụng từ thời nhà Minh Thanh, trang sức, văn phòng tứ bảo, đều là đồ dùng không thu hút được sự quan tâm của mọi người, nhưng cũng có vài người tranh nhau trả giá.

Khoảng nửa giờ sau, một số đồ cổ cao cấp bắt đầu được bán, chúng đều là đồ vật trước thời nhà Minh Thanh. Trần Nhạc Thanh nhìn trúng một cái bình gốm, hình như có từ thời nhà Tống, mới hỏi ý kiến của Cát Vũ, hắn nhắm mắt cảm nhận thì thấy cái bình này có niên đại rất lâu, biết đó là hàng thật nên bảo Trần Nhạc Thanh mua được.

Giá khởi điểm của chiếc bình là ba trăm vạn, ông cụ Trần giơ tay, không ngờ Lăng Vân nghe Cát Vũ nói vậy, muốn chọc tức hắn nên bắt đầu cạnh tranh, hắn ta ra giá cao hơn ông cụ Trần hai mươi vạn.

Một cái bình nhỏ bị Lăng Vân đó đẩy tới một ngàn vạn, ông cụ Trần bất lực lắc đầu, cảm thấy tiêu nhiều tiền như vậy cũng không cần thiết nên đã nhường cho Lăng Vân.

Sau đó, chỉ cần Cát Vũ mở miệng nói món đồ nào mua được thì Lăng Vân sẽ ép ông cụ Trần.

Cát Vũ cũng nhận ra nên cố ý chọn mấy món đồ giả để Lăng Vân mắc bẫy.

Bất cứ khi nào ông cụ Trần bỏ cuộc, Lăng Vân cảm thấy như thể mình đã thắng, quay qua nhìn Cát Vũ cười khẩy.

Cát Vũ không nói gì, hắn lại còn tỏ vẻ hậm hực như rất tiếc vậy.

Còn Lăng Tuấn Hào lại không ngốc, ông ta đã nhận ra Cát Vũ đang chơi khăm Lăng Vân, nên quay qua mắng hắn ta: “Ngươi ngốc à, không biết thì đừng nhắm mắt mua đại, không nhận ra người khác đang chơi khăm mình à?”

Lúc này Lăng Vân mới chợt nhận ra, hối hận thì đã quá muộn.

Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn ta đã vứt đi mấy ngàn vạn.

Cuối cùng, có một số món đồ cổ không được ưa chuộng, thậm chí các chuyên gia cũng không thể xác định được đó là đồ cổ gì, chủ yếu phụ thuộc vào thị giác của người mua.

Đầu tiên, một pho tượng hình con bò màu đen, to bằng cái chậu rửa mặt, không biết làm bằng nguyên liệu gì, hơn nữa con bò đó cũng không đầy đủ, trên miệng còn thiếu một cái gì đó.

Nhưng khi thứ này được đưa ra, Cát Vũ đã sử dụng khí tràng để cảm nhận, biết đó là món đồ tốt nên rất phấn khích.

Giá khởi điểm là năm mươi vạn, Cát Vũ ra giá một trăm vạn, sau đó nhìn Lăng Vân đầy khiêu khích.

Lăng Vân biết rằng mình đã bị Cát Vũ chơi xỏ, nghĩ rằng hắn đang lừa mình nên đã bỏ qua.

Tuy nhiên, lần này, hắn ta còn chịu tổn thất lớn hơn.
Bình Luận (0)
Comment