Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 464

Khi người đó ngẩng đầu lên, mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy bộ mặt thật của tên này.

Không mặt phẳng, không có mắt, mũi hay miệng, nhưng lại có thể bật ra một tràng cười kỳ quặc.

Dù là mấy người đã từng trải qua cảnh tượng kỳ quặc, nhưng cũng phải giật mình với người không có khuôn mặt này.

Trái tim Cát Vũ chùng xuống, nghĩ thầm, tòa nhà này vừa đóng cửa đã dám giở trò quỷ trước mặt đạo gia, ngươi cho là đạo gia sẽ bị dọa hay sao?

Không đợi Cát Vũ có động tác gì, Hà Vi Đạo ở một bên đã rút kiếm gỗ đào ra, tức giận hét lên: "Nghiệp chướng to gan, dám quát tháo trước mặt bần đạo, mau quỳ xuống chịu phục!"

"Các ngươi đến đây, còn có thể đi ra ngoài sao? Khặc khặc khặc..." Người không mặt cười khẩy một tiếng với Cát Vũ, nhưng không biết âm thanh phát ra từ đâu.

Hà Vi Đạo tức giận, tên kia lại còn dám uy hiếp bọn họ! Lão ta trực tiếp lấy từ trong người ra một lá bùa đuổi quỷ, đánh về phía người không mặt ở đằng xa.

Ngay sau khi bùa đuổi quỷ bay ra, nó tự nhiên bốc cháy mà không có lửa, bay nhanh về phía người không mặt. Khi thấy nó sắp dừng trên người tên kia, hắn ta lại bật ra một tiếng cười quái dị, đột nhiên hóa thành một đám khí đen, biến mất không tăm hơi.

“Trốn đi đâu!” Hà Vi Đạo nhất thời bước nhanh về phía trước, định đuổi theo, nhưng bị Cát Vũ ngăn lại, nói: “Đừng đuổi nữa, chúng ta còn có chuyện quan trọng hơn, một con ma đơn giản không thể kiêu ngạo lâu được đâu."

Vì Cát Vũ đã nói như vậy, Hà Vi Đạo đành phải dừng lại.

Còn Lăng Tuấn Hào đã sợ hãi vô cùng, bắp chân như nhũn ra, mồ hôi lấm tấm trên trán, dường như suýt không thể đi lại được.

"Ông Lăng, ta đã bảo ông đừng đi cùng, nhưng ông cứ muốn đii. Đây mới chỉ là bắt đầu, không biết sau này sẽ xảy ra những chuyện kỳ ​​lạ gì nữa. Ông phải cố gắng lên." Cát Vũ thân thiết nói.

Lăng Tuấn Hào lau mồ hôi lạnh trên trán, thở dài nói: "Ta... ta không sao. Có các vị cao nhân ở đây, ta không có gì phải sợ. Chúng ta đi tiếp nào."

Lăng Vân ngay lập tức bước tới và đỡ Lăng Tuấn Hào lên, mặc dù Lăng Vân cũng sợ, nhưng hắn ta đã bình tĩnh hơn nhiều so với cha mình.

Cát Vũ tiếp tục đi cùng đám đông. Khi đi về phía trước được hơn hai mươi mét, một con yêu thiêu thân khác đột nhiên xuất hiện.

Trong tòa nhà trống trải, không biết giọng hát từ đâu phát ra, đó là kiểu hát tương tự như kịch hoàng mai, uyển chuyển khúc chiết, sâu kín ai oán, nghe mà khiến lòng người sợ hãi.

Lăng Tuấn Hào vừa mới bình tĩnh một chút, lại nghe thấy động tĩnh này, nhất thời thân thể lại run lên vì sợ hãi, run giọng nói: "Đây... đây là âm thanh gì, từ đâu ra thế?"

"Ông Lăng, chuyện ma quái của tòa nhà ông thật sự không tầm thường, bây giờ còn có người dám buôn bán làm ăn ở nơi này thì đúng là lớn gan thật đấy, có lẽ là bị ép đến mức không còn cách nào nữa rồi." Hàn đại sư của Cảng Đảo nói.

“Cát đại sư… mau nghĩ cách đi.” Lăng Tuấn Hào vốn đã sợ hãi, bắt đầu hối hận khi theo bọn họ đến đây. Nơi này đáng sợ quá rồi.

Cát Vũ không đáp lại mà tiếp tục cùng mọi người đi về phía trước, đi một đoạn ngắn hơn mười mét, trước mặt đột nhiên xuất hiện một đám sương mù màu trắng, trong màn sương trắng có một người mặc trường bào đang liên tục vẫy ống tay áo, có vẻ như là phụ nữ, tiếng hát hí khúc vừa rồi khẳng định là từ nó vọng lại.

Khi Cát Vũ dẫn đoàn người đến chỗ cách người phụ nữ đang hát bảy tám mét và dừng lại, Cát Vũ nghiêng đầu nhìn người phụ nữ hát trong nửa phút, chỉ cảm thấy giọng hát này cổ quái, giống như có oan ức rất lớn vậy.

Nhưng hai cha con nhà họ Lăng nghe vào tai thì lại hoàn toàn không chịu nổi, chỉ cảm thấy khiếp sợ vô cùng.

Đột nhiên, Cát Vũ vỗ tay tán thưởng, âm thanh lại càng chói tai trong tòa nhà trống này.

"Xướng không tệ, nếu có kỹ năng độc đáo nào hay hơn, hãy cho bọn ta xem. Xướng hay sẽ có thưởng." Cát Vũ vỗ tay nói.

Giọng hát của người phụ nữ dừng lại, từ từ quay đầu nhìn về phía Cát Vũ. Bấy giờ mọi người mới thấy người phụ nữ trang điểm đậm, hai quầng thâm dưới mắt và đôi môi đỏ tươi. Dù trang điểm tinh tế nhưng chỉ cần xuất hiện vào trường hợp này cũng khiến người ta cảm thấy quỷ dị rồi.

"Tướng công muốn ta thể hiện, vậy thiếp chỉ có thể tuân theo..."

Người phụ nữ kia nở một nụ cười âm u tĩnh mịch với Cát Vũ, bỗng nhiên chậm rãi quay cổ, đầu quay quanh cổ ba trăm sáu mươi độ, sau đó cười hỏi Cát Vũ: “Kỹ thuật của thiếp có đẹp không?"

Cha con nhà họ Lăng kinh hãi thở hổn hển, có đầu ai xoay được một vòng trên cổ đâu chứ, đây rõ ràng không phải là người mà.

“Khó coi, còn gì dễ coi hơn không?” Cát Vũ cười nói.

"Có, ngươi nhìn xem..." Nói xong, đầu của người phụ nữ kia lại quay một vòng trên cổ, sau đó cô ta duỗi tay rút cái đầu của mình ra, từ chỗ cổ không ngừng có máu tươi phun ra.

Người phụ nữ kia cứ dùng hai tay ôm đầu như thế, từng bước đi về phía đám người Cát Vũ, cái đầu vẫn mỉm cười, vừa đi vừa nói: "Thiếp như thế này, tướng công có thích hay không?"

“Ừ, thế này cũng không tệ lắm, hơi đáng xem.” Trên mặt Cát Vũ vẫn mang theo ý cười.

Mà hai cha con nhà họ Lăng đã sợ đến mức suýt ngất xỉu, nếu không có Cát Vũ, Hà Vi Đạo, Hàn đại sư ở trong này thì bọn họ đã quay đầu bỏ chạy rồi.

Tuy nhiên, Hà Vi Đạo và Hàn đại sư cũng hơi tái mặt trước cảnh tượng này, chuyện quỷ dị như vậy rất hiếm thấy. Biết rõ đối phương là người tu hành mà còn dám gây sự, thật là không để đưa bọn họ vào mắt mà.

Thấy vậy, người phụ nữ kia càng đến gần Cát Vũ, máu ở cổ cũng phun ra ngày càng nhiều.

Vào lúc này, Cát Vũ đột nhiên vỗ Mao Sơn Thất Tinh Kiếm bên hông, ánh sáng vàng lóe lên.

Người phụ nữ kia cảm nhận được sát ý của Cát Vũ, lập tức hóa thành một đám khí đen chạy trốn, nhưng bấy giờ đã quá muộn. Cát Vũ hất tay, bảy thanh kiếm nhỏ treo trên Mao Sơn Thất Tinh Kiếm đồng thời bay tới, đâm vào đám khí đen chưa ngưng tụ thành hình.

"Aaa..." Một tiếng thét chói tai vang lên, bảy thanh kiếm nhỏ xẹt qua đám khí đen, khiến chúng lập tức tiêu tan.

Nữ quỷ kia ngay lập tức hồn phi phách tán.

“Một con quỷ vật nho nhỏ mà còn dám giả thần giả quỷ trước mặt đạo gia, đúng là ăn gan hùm mật gấu.” Cát Vũ hừ lạnh một tiếng, lập tức tiếp tục đi về phía trước cùng Mao Sơn Thất Tinh Kiếm.

Lăng Tuấn Hào liên tiếp gặp phải những cảnh tượng kinh hãi này, hai chân đã không thể bước đi được nữa. Chỉ đành để Lăng Vân đỡ ông ta tiếp tục đi về phía trước.

“Cát đại sư… Ta không chịu được rồi… Nếu lại nhìn thấy những thứ bẩn thỉu như vậy, thì có lẽ ta sẽ tái phát bệnh tim mất… Ta có thể đi trước không…” Lăng Tuấn Hào hỏi với vẻ mặt chua xót.
Bình Luận (0)
Comment