Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 466

Gã phát hiện kim chỉ nam của la bàn đột nhiên ngừng chuyển động.

Hơn nữa cây kim chỉ đến một vị trí nhất định trên tầng bốn, điều này hơi lạ.

“Sư gia, la bàn cho thấy âm khí ở phía tây bắc là nặng nhất, có thể ẩn chứa vật chấn động cực mạnh.” Hàn đại sư nghiêm nghị nói.

Cát Vũ gật đầu nói: "Không khác lắm với những gì ta lường trước, chúng ta qua đó nhìn một chút đi."

Nói xong, Cát Vũ dẫn nhóm người đi nhanh về hướng Tây Bắc của tầng bốn.

Những cô hồn dã quỷ, oan hồn lệ quỷ xuất hiện ở tầng bốn bị những quỷ vật trong Tụ Linh tháp truy đuổi gào khóc thảm thiết. Hai cha con nhà họ Lăng nhìn thấy cảnh tượng như vậy, tưởng đã đến âm phủ, vừa đi vừa sợ hãi run lên.

Không còn cách nào khác, có quá nhiều quỷ vật, ngoại trừ quỷ vật ở tầng bốn, cộng thêm những quỷ vật được thả trong Tụ Linh tháp, nơi này quả thực đã là một đống hỗn độn. Diện mạo của những quỷ vật đó đương nhiên không được ưa nhìn, cha con nhà họ Lăng làm sao mà không sợ cho được.

Theo sự chỉ dẫn của la bàn trong tay, Hàn đại sư cùng mấy người Cát Vũ đến một nơi ở góc tây bắc của tầng bốn. Có một chiếc rương ở góc tây bắc, bên ngoài có một tấm kính dày.

Khi Hàn đại sư bước tới nơi này, gã ngẩng đầu nói với Cát Vũ: "Sư gia... La bàn cho thấy nơi này có vấn đề."

Cát Vũ gật đầu, Hà Vi Đạo ở bên cạnh không nói hai lời, chỉ đạp một cước qua, đập vỡ lớp thủy tinh dày, sau đó nghiêng gần hết cơ thể vào trong, lục lọi một hồi, chẳng mấy chốc tìm thấy một chiếc hộp từ trong đó, lấy nó ra và đưa cho Cát Vũ xem.

Hộp gỗ màu đen, trên đó có nhiều phù văn cổ quái, còn có một lá bùa màu đen vô cùng hiếm thấy được gắn trên đó.

Hầu hết các lá bùa là màu vàng, nhưng nếu có những lá bùa có màu sắc khác, nghĩa là loại bùa này không đơn giản và phải có một công năng đặc biệt.

Cát Vũ chỉ nhìn lướt qua lá bùa trên đó, khẽ nhướng mày.

“Tiểu sư thúc, nguồn gốc của lá bùa màu đen này là gì, ta chưa từng thấy nó.” Hà Vi Đạo tò mò hỏi.

"Bùa đen là bùa âm dương, hay còn gọi là bùa tụ linh, bùa phong hồn, tà khí dị thường. Chỉ những người chuyên tu luyện tà pháp mới có thể biết cách vẽ ra một loại bùa tà ác như vậy." Cát Vũ trầm giọng nói.

"Sư phụ, bên trong có gì vậy? Ta mở ra giúp ngài xem nhé?" Lăng Vân ở bên cạnh nhìn thấy chiếc hộp gỗ màu đen rất kỳ quái, bèn muốn mở cho Cát Vũ.

Cát Vũ liếc nhìn Lăng Vân và nói: "Ngươi muốn mở thì cứ mở đi, nhưng đừng hối hận."

Lăng Vân nghe lời Cát Vũ nói, xấu hổ cười nói: "Ta... Ta vẫn không mở ra thì hơn. Ta nghe ngài nói như vậy thì biết nhất định không phải chuyện tốt, có lẽ có nguy hiểm."

“Không có gì nguy hiểm, cứ mở ra.” Cát Vũ cười nói.

Cát Vũ đã nói không có nguy hiểm thì không có gì phải sợ, Lăng Vân trực tiếp cầm lấy hộp gỗ màu đen, nóng nảy mở ra. Ngay lúc hộp được mở, một mùi hôi thối xông thẳng vào người hắn ta. Lăng Vân không kìm lòng được, vứt hộp gỗ màu đen trong tay, dựa vào lan can, nôn ói như điên, suýt chút nữa nôn cả mật ra.

"Thối quá... Cái gì trong đó vậy... Thối quá đi..." Lăng Vân vừa nói vừa nôn.

Những người còn lại cũng ngửi thấy mùi hôi thối khó tả này, lần lượt bịt mũi. Lăng Tuấn Hào ở cách đó hơi xa cũng không kìm được mà nôn khan mấy tiếng.

Lúc này, Hàn đại sư bước tới, lấy trong người ra một con dao nhỏ, một tay bịt chặt mũi, tay kia thì cầm dao găm thăm dò chiếc hộp gỗ màu đen.

Sau khi Hàn đại sư nhìn thấy thứ bên trong cũng không khỏi giật mình, sắc mặt đại biến, đột nhiên cảm thấy vô cùng xui xẻo, ném luôn cả con dao trong tay.

"Sư gia... cái này... những thứ trong đó thật kinh tởm quá đi mất... Ta nhìn thấy có tóc của một người nào đó, một mảnh môi dưới, một nửa lưỡi khô, một hàng lông mày... và... và..."

Sau đó Hàn đại sư nói xong cũng không chịu được nữa, mặt đỏ bừng, ngồi xổm sang một bên mà nôn khan.

Nghe vậy, sắc mặt Hà Vi Đạo thay đổi, nhìn về phía Cát Vũ và nói: "Tiểu sư thúc, đây chính xác là chuyện gì thế?"

"Đây là phép Yểm Thắng, một loại tà thuật ở Hoa Hạ. Nó sử dụng máu thịt của các bộ phận khác nhau của bảy người chết để trộn lẫn với nhau, rồi thi triển chú ngữ để đạt được tác dụng tụ linh tụ âm. Thủ đoạn thi chú này rất ác độc." Cát Vũ âm u nói.

“Là… Là loại người nào đã đặt thứ này vào đây thế, thật là ghê tởm quá… đáng bị sét đánh chết!” Lăng Tuấn Hào tức giận mắng.

Cát Vũ cho rằng Lăng Tuấn Hào có lẽ đã đắc tội một người không nên đắc tội, cho nên người ta mới dùng cách này để đối phó với ông ta, muốn làm cho gia đình ông ta tán gia bại sản. Nhưng bây giờ Cát Vũ cũng không có tâm tư để ý đến những chuyện xấu của Lăng Tuấn Hào, điều quan trọng trước tiên là phải phá phép Yểm Thắng này đã.

Ngay lập tức, Cát Vũ lấy trong người ra một lá bùa ly hỏa, niệm thầm hai câu chú ngữ rồi ném lá bùa lên chiếc hộp gỗ màu đen.

Theo ngọn lửa xanh bốc lên, hộp gỗ đen bị thiêu đốt, mùi hôi thối nồng nặc hơn xộc tới, ngay cả Cát Vũ cũng phải bịt mũi lại, tạm thời không hô hấp, nếu không thì chịu không nổi.

May mắn thay, hộp gỗ đen không bao lâu đã biến thành tro tàn, mùi hôi thối cũng dần tan biến.

“Sư gia… chuyện ở đây đã giải quyết xong chưa?” Hàn đại sư thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Không đơn giản như ngươi nghĩ đâu, ngươi lấy la bàn ra kiểm tra lại đi.” Cát Vũ nhìn về phía Hàn đại sư nói.

Hàn đại sư lập tức lấy la bàn ra, tiếp tục đi chậm rãi xung quanh, vừa đi vừa cảnh giác nhìn la bàn.

Có Hà Vi Đạo và Hàn đại sư ở bên cạnh, Cát Vũ đã tiết kiệm được rất nhiều rắc rối, có người có thể làm trợ thủ cho mình, điều này cũng không tệ. Trước đây khi ở chung với lão già kia, đều là lão già chịu trách nhiệm làm cao nhân, mình chạy tới chạy lui ở bên cạnh chạy việc.

Không hiểu vì sao, Cát Vũ lại đột nhiên nghĩ đến lão già kia, không biết lão đã đi đâu rồi.

Chỉ vừa có chút phân tâm như thế này, Hàn đại sư đột nhiên dừng lại, hưng phấn nói: "Sư gia... Ở đây còn có manh mối!"
Bình Luận (0)
Comment