Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 54

Vào lúc này, Cát Vũ không muốn phân để con âm linh kia hồn bay phách tán là bởi vì hắn vẫn còn một vài nghi vấn chưa giải quyết được.

Đường lui đã bị chặn, con âm linh kia lại suýt chút đã bị hồn bay phách lạc, cái này là lên trời không được mà xuống đất cũng không có cửa.

Nhìn thấy Cát Vũ chắp tay sau lưng chậm rãi đi về phía nó, con âm linh sợ hãi đến mức tay chân luống cuống, vội quỳ xuống đất xin tha: “Cầu xin đạo trưởng tha mạng, vừa rồi ta chỉ nhất thời hồ đồ nên mới làm ra mấy chuyện như vậy, cầu xin ngài tha cho, hãy cho ta có cơ hội sửa sai.”

“Ta đã cho ngươi cơ hội mà ngươi không biết trân quý, không thể trách ta được.” Cát Vũ cười nói.

Âm linh kia quỳ trên mặt đất, quỳ lạy Cát Vũ không ngừng, hét to xin tha, đã không còn tâm tư phản kháng nữa.

Với đạo hạnh sơ sài của nó thì hoàn toàn không thể chống lại vị đạo trưởng có tu vi thâm cao như vậy, vị đạo trưởng trẻ tuổi này thật đáng sợ.

Thấy vậy, Cát Vũ khẽ mỉm cười, kéo ghế ngồi xuống rồi nói: “Thấy ngươi thành kính như vậy, không phải không thể tha thứ cho ngươi, nhưng ngươi phải ngoan ngoãn trả lời ta vài câu hỏi.”

“Mời đạo trưởng cứ nói, ta biết được điều gì nhất định sẽ khai báo hết.” Con âm linh nói.

“Ta chỉ muốn hỏi ngươi, tại sao trong nhà xác này lại có nhiều quỷ vật đến như vậy? Nơi này là đất dương, đa số đều là người trẻ tuổi, trên những người này có dương khí trọng, hoả lực tráng, lẽ ra dưới sự áp chế của dương khí mạnh như thế thì căn bản không thể sản sinh ra loại âm linh như ngươi được. Rốt cuộc tại sao lại xảy ra chuyện như vậy?”

Thân thể gần như trong suốt của âm linh kia khẽ run lên, run giọng nói: “Đạo trưởng... Ta không thể nói chuyện này... Nếu ta nói ra, chỉ có một đường chết.”

“Ta có thể đánh ngươi hồn bay phách tán bất cứ lúc nào, ngươi không sợ sao?” Cát Vũ tức giận nói.

“Không... ta không thể nói...”  Âm Linh kia lắc đầu, hoảng sợ nói.

“Không nói chứ gì, vậy ta sẽ tiễn ngươi lên đường!” Cát Vũ nói xong, đưa tay ra chộp con âm linh.

Không hiểu sao con âm linh kia cảm thấy hoảng sợ vô cùng, lập tức đứng dậy định bay đi lần nữa, nhưng xung quanh đều bị Cát Vũ dùng đồng tiền chặn lại, con âm linh kia phát ra một tiếng hú điên cuồng rồi ngay lập tức hồn bay phách tán.

Cát Vũ nhìn con âm linh thà chết còn hơn trả lời câu hỏi của chính mình, nỗi nghi ngờ trong lòng càng thêm trầm trọng.

Vừa rồi con âm linh kia giống như đang sợ hãi chuyện gì đó, rốt cuộc chuyện gì đã khiến nó sợ hãi như vậy?

Cát Vũ không đoán ra được, nhưng trong lòng cảm thấy không ổn.

Giống như hắn đã suy nghĩ trước đây, lão già kia sẽ không vô duyên vô cớ sắp xếp hắn đến làm bảo vệ ở ngôi trường này. Nói cách khác, chắc chắn trường đại học Giang Thành có điều gì đó khủng khiếp lắm, mà lại không thể giải quyết chỉ trong chốc lát nên lão già kia mới sắp xếp hắn đến đây.

Nhưng lão già kia lại không nói rõ, bản thân hắn thì mù mờ, không biết khi nào mới có thể điều tra rõ chuyện này.

Cát Vũ rất bất lực, lão già kia đa mưu túc trí, ngay cả đồ đệ của mình mà còn tính kế, cũng chẳng có ai như vậy.

Nhưng lần này có lẽ lão già kia cho hắn xuống núi cũng có thể là một khảo nghiệm lớn cho hắn, dù sao hắn đã ở bên cạnh lão già nhiều năm như vậy, cũng phải  kiểm chứng bản lĩnh rồi.

Sau khi ngồi đó suy nghĩ một hồi, Cát Vũ cũng không nghĩ ra điều gì nên đành phải từ bỏ.

Xem ra chuyện này cần phải suy nghĩ lâu dài, nếu không thig ngày nào đó sẽ hỏi lão cáo già hiệu trưởng Vương, có thể ông ta sẽ biết trong ngôi trường này tồn tại những thứ kinh khủng gì đó.

Nghĩ đến đây, Cát Vũ ngẩng đầu nhìn Chung Cẩm Lượng, cáu kỉnh nói: “Ngươi còn không ra, ở trong thân thể hắn bị nghiện rồi à?”

“Vũ gia… đã lâu ta không ra ngoài hóng gió, thân thể này tốt lắm, ngài để ta ở đây lâu lâu một chút đi.” Con quỷ vật đang ở trong cơ thể Chung Cẩm Lượng nịnh nọt nói.

“Mau cút ra ngoài, đừng làm ta nổi giận.” Cát Vũ sốt ruột nói.

Tuy nhiên Cát Vũ giỏi y thuật, việc giúp hắn ta điều hòa cơ thể không phải là vấn đề lớn.

Quỷ vật kia sợ hãi cúi đầu, nhanh chóng bay ra khỏi người Chung Cẩm Lượng và ngoan ngoãn vào trong Tụ Linh Tháp.

Chung Cẩm Lượng rùng mình ngã xuống đất và bất tỉnh.

Cát Vũ đi tới bên cạnh hắn ta, đưa tay vỗ vỗ sau đầu hắn ta, lúc này hắn ta mới từ từ tỉnh dậy, toàn thân run rẩy, như là nghĩ tới điều gì đó rồi vội hét to lên: “Ma… có ma…”

“Ma cái đầu ngươi ấy…” Cát Vũ tức giận đẩy hắn ta.

Nhìn thấy Cát Vũ bình tĩnh như vậy, Chung Cẩm Lượng dần dần bình tĩnh lại, nhưng vẻ hoảng sợ trong mắt vẫn không thể diễn tả được, hắn ta liếc nhìn xung quanh nhà xác u ám, sau đó run rẩy nói: “Vũ ca… vừa rồi… vừa rồi là ta đang nằm mơ sao?”

“Ngươi nghĩ vậy thì chính là vậy đi.” Cát Vũ đảo mắt nhìn, sau đó nói: “Mau đứng dậy, chúng ta phải đi ngay.”

Chung Cẩm Lượng gật đầu, chậm rãi đứng dậy, quét mắt nhìn xung quanh lại nhìn thấy cô gái đang nằm trên mặt đất. Lúc đó hắn ta mới biết mình vừa rồi không phải nằm mơ nên sợ đến mức run rẩy nói: “Vũ ca… vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ta đã bảo không được đi theo mà ngươi không nghe, giờ bị doạ thành ra như vậy. Yên tâm đi, con ma đã bị ta thu thập rồi.” Cát Vũ nói.

“Ta đã nói với ngươi từ lâu rồi, ta là đạo sĩ Mao Sơn.”

“Ngài thật sự là đạo sĩ Mao Sơn ư? Thật hay giả vậy?” Chung Cẩm Lượng vẫn không tin tưởng lắm.

“Đừng nói nhảm nữa, bây giờ ta sẽ cho ngươi làm một nhân vật vẻ vang đó là mặc quần áo của cô gái đó vào, sau đó đưa nàng ta về ký túc xá. Đã muộn rồi, chúng ta mau về ngủ thôi.” Cát Vũ nói.

Chung Cẩm Lượng nghe xong liền nhìn cô gái đang nằm đó mà vui mừng khôn xiết. Mặc dù cô gái đó không thực sự xinh đẹp nhưng dáng người rất tuyệt mỹ, để mình mặc quần áo cho nàng ta quả thực là một chuyện cực kỳ tốt.

Chung Cẩm Lượng bị dại gái đến mức nỗi sợ hãi đã bị cuốn bay đi mất, hắn ta nhanh chóng đứng dậy và đi tới chỗ cô gái, đầu tiên là liếc nhìn nửa th4n dưới của nàng ta, sau đó đưa tay ra định mặc quần áo lại cho nàng ta.

Nhưng ngay khi bàn tay chạm vào cô gái, không biết vì sao nàng ta lại đột nhiên tỉnh lại, không nói lời nào liền tát hắn ta một bạt tai.

“Đồ lưu manh!” Cô gái kia hét lên.
Bình Luận (0)
Comment