Mao Sơn Quỷ Vương

Chương 82

Mặc dù giọng nói này không lớn nhưng lại giống như một hòn đá rơi xuống mặt hồ phẳng lặng khiến con sóng nổi lên dữ dội.

Vốn dĩ không khí nơi này đã rất nặng nề rồi, câu nói này càng khiến người ta giật thót tim.

Rốt cuộc là ai mà lại dám to gan ngang nhiên bất kính với Đàm gia như thế, đúng là muốn chết mà.

Đàm gia là người thế nào? Trước kia ông ta từng là xã hội đen, hiện tại đã đạt được vị trí thống lĩnh thế lực ngầm ở thành phố Giang Thành. Mặc dù mấy năm nay ông ta đã tự tẩy trắng rất nhiều, nên đã ít nghe nhắc đến những sự tích về ông ta, thế nhưng dân chúng trong thành đều sợ hãi thế lực của Đàm gia, ngay cả những người có tiền có giá trị bản thân vượt qua ông ta cũng còn chưa dám đắc tội với ông ta.

Thế mà bây giờ lại có người dám ở trước mặt Đàm gia nói ông ta là cái thứ chẳng ra gì, đúng là to gan lớn mật mà.

Khi giọng nói phát ra từ trong góc phòng thì tất cả mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía đó.

Tất cả mọi người đều muốn xem rốt cuộc kẻ không biết sống chết đó là thần thánh phương nào.

Không ai chịu được áp lực dưới con mắt sắc bén của Đàm gia, nên cả đám tự động tản ra hai bên.

Cứ như thể ánh mắt của Đàm gia là con dao cứa trên người họ vậy.

Ngay cả Hàn Vân đạo trưởng đang ngồi ở một bên cũng phải nhướng mày, quay đầu nhìn về phía kia, háo hức muốn xem rốt cuộc người đang nói là nhân vật cường đại nào.

Khi đám đông tản ra, lập tức Tô Mạn Thanh và Cát Vũ cũng hiện ra.

Họ đang đứng ở cửa, ngay phía sau đám đông.

Khi Lý Hoa Khang và Phạm Hạ nhìn thấy người nói là Cát Vũ, họ đã giật mình đến nỗi mồ hôi lạnh túa ra như tắm.

Họ thầm nghĩ, khó khăn lắm Đàm gia mới buông tha cho tất cả đám con trai trong này ra ngoài, giờ Đàm gia lại tức giận như thế, nói không chừng sẽ chẳng có ai thoát được, có khi còn bị đánh gãy tay gãy chân gì đó nữa, thật là thảm mà.

Tên bảo vệ chết tiệt, ngay cả Phạm Hạ và Lý Hoa Khang cũng chỉ giống như một con chó khi ở trước mặt Đàm gia mà thôi, hắn chỉ là một tên bảo vệ nhỏ nhoi mà dám đứng ra gây sự với Đàm gia, dựa vào cái gì chứ?

Bản thân hắn tự chuốc lấy phiền phức thì thôi đi, còn kéo mọi người vào làm gì không biết.

Lần này, ngay cả những người bạn học của Tô Mạn Thanh đều nhìn về phía Cát Vũ bằng ánh mắt đầy căm thù, càng đừng nói là đám người Đàm gia.

Chỉ có Tô Mạn Thanh nhìn Cát Vũ bằng vẻ mặt lo lắng, cô không ngờ Cát Vũ lại đột ngột thốt ra một câu nói như thế, lại còn trong không khí căng thẳng như vậy nữa.

Vào lúc này mà chửi Đàm gia thì chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

“Vũ ca, ngươi...” Tô Mạn Thanh ôm chặt cánh tay của Cát Vũ, sợ người khác sẽ bao vây chém chết hắn.

Cô thực sự rất sợ hãi, chưa bao giờ cô sợ đến vậy, cô muốn dùng thân thể yếu ớt của mình đứng trước mặt mà bảo vệ người đàn ông này.

Lúc này đầu óc cô thực sự rối tung lên, chẳng còn quan tâm đến điều gì nữa.

Tuy nhiên, ánh mắt của Cát Vũ vẫn kiên định và vẻ mặt vẫn bình thản.

Lúc này mà hắn vẫn còn cười được, ai nhìn thấy Cát Vũ cũng đều cho rằng tên nhóc này hẳn là bị điên rồi.

“Đừng lo lắng, ta sẽ không sao đâu.” Cát Vũ nhẹ nhàng muốn đẩy cánh tay Tô Mạn Thanh ra, nhưng phát hiện Tô Mạn Thanh đang ôm chặt mình, nên hắn không đẩy ra nữa.

Vào lúc này, xung quanh Cát Vũ và Tô Mạn Thanh đã có mấy tên đàn ông mặc vest đen cao to lực lưỡng bao vây kín mít, một tên trong số đó đã vung nắm đấm về phía trán của Cát Vũ.

Vừa đấm vừa giận dữ nói: “Dám bất kính với Đàm gia, ta thấy ngươi chán sống rồi …”

Còn chưa kịp nói xong, đã nghe thấy một tiếng hét vang lên, người định đánh Cát Vũ bay thẳng ra ngoài.

Người đàn ông kia bay lên độ cao hơn hai mét, vượt qua đầu mọi người, đáp thẳng xuống cái bàn trước mặt Đàm gia.

Rầm một tiếng, cái bàn bên cạnh Đàm gia bị đập vỡ tan tành, các loại tách trà và dụng cụ uống trà cũng văng tứ tung, vỡ vụn trên mặt đất.

Đàm gia hoảng hốt vội đứng dậy, nhưng vẫn bị nước trà b4n tung tóe lên người, trông thật thảm hại.

Còn người bị Cát Vũ đánh bay ra ngoài đã ngất xỉu trên mặt đất.

Nhanh, quá nhanh!

Với tốc độ cực nhanh như sét đánh, khi nắm đấm của người đàn ông chuẩn bị đập trúng vào người Cát Vũ, thì Cát Vũ đã nhanh chóng ra đòn, một chiêu đã trúng đích. Không ai có thể nhìn rõ Cát Vũ đã ra tay như thế nào, hắn đứng đó giống như vừa nhúc nhích, lại như chưa hề chuyển động thì tên kia đã bay lên rồi.

Dưới ánh sáng của ngọn đèn, Ô Nha đã chú ý đến Cát Vũ.

Khi hắn ta nhận ra người vừa rồi đã bất kính với Đàm gia là Cát Vũ thì giật b4n người, sao lại là hắn, sao hắn lại ở đây?

Đàm gia đang định tìm Hàn Vân đạo trưởng để đối phó với Cát Vũ, không ngờ hắn lại xuất hiện ở đây.

Nghĩ đến thủ đoạn khó lường của Cát Vũ, Ô Nha không khỏi run lẩy bẩy, cánh tay bị gãy cũng bắt đầu cảm thấy đau nhức. Nhưng khi nhìn thấy người bị Cát Vũ đánh bay tới, thì hắn ta vẫn nóng lòng lao tới che chắn trước mặt Đàm gia.

Mấy tên đàn ông mặc vest đứng bên cạnh Cát Vũ vừa nãy đã sững sờ một lúc, sau khi nhìn thấy đồng bọn bị bay ra, tất cả đều lao về phía Cát Vũ.

Khóe miệng Cát Vũ khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười xấu xa, một tay ôm lấy Tô Mạn Thanh, cánh tay còn lại và chân tấn công bất kỳ ai tới gần Cát Vũ, cơ bản chỉ làm một động tác thì tất cả đều bị ném văng ra ngoài.

Chỉ trong vòng chưa đầy vài giây, cả bảy tám tên đàn ông to lớn đã bị Cát Vũ đánh văng xuống đất, ngã quỵ khắp nơi, không ai đứng dậy được nữa.

Đứng sau Đàm gia còn có hơn chục tên mặc vest đen, cả đám đứng sau chiếc ghế sô pha bằng da đều đồng loạt rút mã tấu sắc bén sáng loáng ra, hét to lên rồi chuẩn bị lao về phía Cát Vũ.

Đúng lúc này, Đàm gia đột nhiên nheo mắt lại, vung tay lên nói: “Chờ đã…”

Đám người cầm mã tấu nghe thấy Đàm gia căn dặn thì dừng tay nhìn về phía ông ta.

“Ngươi là ai?” Đàm gia nhìn Cát Vũ và gằn từng chữ hỏi.

Vừa rồi Đàm gia cũng vô cùng kinh ngạc trước bản lĩnh của Cát Vũ, với bản lĩnh này, hắn hoàn toàn có thể trấn áp đại tướng Ô Nha của ông ta, không biết từ lúc nào mà thành phố Giang Thành lại xuất hiện một cao thủ trẻ tuổi như thế.

Những người xung quanh ông ta đều là những kẻ liều lĩnh, và ai cũng có thể đánh bại ba bốn người bình thường, thế mà họ đã bị đánh bay ra ngoài chỉ trong vài giây mà thôi.

Nếu bên cạnh ông ta có một cao thủ như thế thì còn sợ gì nữa chứ?

Bỗng Đàm gia nảy sinh một ý tưởng mới.

Ô Nha ở bên cạnh nuốt nước miếng, nghiêm túc nói: “Đàm gia, hắn chính là người đã đánh gãy tay ta, nhân viên bảo vệ cổng trường đại học Giang Thành - Cát Vũ!”
Bình Luận (0)
Comment