Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1050

Diệp Thiếu Dương run lên, suýt chút nữa ko đứng vững, hắn thốt lên:

"Tiểu Tuệ!"

Một tia máu hiện lên trong đôi mắt ma nữ vô diêm, ánh mắt lập tức trở nên vô hồn và lạnh lẽo. 

Ma nữ vô diêm đột nhiên giơ tay ra, đánh một chưởng về phía Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương ngã té nhào, hắn cũng ko buồn kiểm tra xem vết thương, vội vàng đứng dậy. Mắt thấy ma nữ đã bắt đầu điên cuồng chạy xuống núi. Nên hắn cũng ko nghĩ gì nhiều mà cắm đầu đuổi theo.

"Thiếu Dương ca, Thiếu Dương ca!" Phía sau là tiếng gọi của Mộ Thanh Vũ những hắn cũng chẳng quan tâm. Trong đầu chỉ có duy nhất một suy nghĩ nhất định phải đuổi kịp ma nữ vô diêm! 

Hắn tin rằng cô ta chính là Đàm Tiểu Tuệ, hoặc chí ít cũng có liên quan đến cô ấy.

Đi ra khỏi rừng cây, phía trước mặt bọn họ là một vùng đất trũng, ma nữ vô diêm nhanh chóng bước qua.

Diệp Thiếu Dương cũng không có suy nghĩ gì mà trực tiếp đuổi theo. Nhưng chỉ một lát là hắn đã phát hiện ra là nửa người hắn đã nằm trong đầm lầy rồi, ko thể nhúc nhích nổi. 

Con ma nữ ở phía đối diện liền dừng lại, quay người nhìn về phía hắn, từ từ mở mồm, khục khục một tiếng. Nó nôn ra một thứ nhỏ nhỏ, nó quay tròn một vòng trong hồ nước. Cả người phình ra thành một con trùng màu đen, hai mắt nó rất to, vằn lên những tia máu. Nhìn hết sức kì dị.

Hóa ra là cạm bẫy...

Diệp Thiếu Dương thử nghiệm di chuyển người nhưng hoàn toàn cứng ngắc, không làm gì được. Mắt thấy hai, ba con trùng đó đang cố gắng leo lên người mình. Người nó cong lên, cố gắng lao tới chỗ hắn. 

Diệp Thiếu Dương không quan tâm nó muốn làm gì. Hắn nhón lấy một pháp quyết, dùng một chưởng đập nát nó, trên tay hắn còn bị dính chút máu, cảm giác tay có hơi tê tê.

Hắn ngẩng đầu lên nhin thì thấy ma nữ vô diêm kia đang nằm nhoài bên cạnh đầm lầy, ko ngừng nôn mửa. Thứ mà nó nôn ra chỉ toàn là những con trùng như vậy, chúng bơi theo dòng nước, không ngừng nhảy bổ về phía hắn.

May là ba lô không bị ngấm nước. Diệp Thiếu Dương lôi ra từ trong đó một gói hùng hoàng, tung về phía trước. 

Những con sâu nhỏ này đều là tà linh cấp thấp. Chúng không thể nào chống đỡ được liền lập tức bị ăn mòn rồi mục ra, tạm thời không thể chạm được vào hắn.

Diệp Thiếu Dương cũng biết không thể ở lại chỗ này lâu hơn được nên hắn muốn quay người leo lên bờ. Nhưng lại phát hiện ra hai chân mình đã bị bùn nhão hút lại, không cách nào di chuyển được.

Hắn đột nhiên cảm thấy phía sau lưng tê cứng, hắn đưa tay ra sau vỗ, lôi xuống hai con trùng. Vừa đập nát hai con này thì phía sau lưng lại đau nhói lên, còn không phải ở một điểm. 

Ngay lúc này hắn cũng không có biện pháp nào hay cả ngoài cách giơ tay ra bắt chúng xuống.

Cứ kéo dài thời gian như vậy, những con trùng ở phía trước mặt hắn cũng bắt đầu nhảy lên. Xúc tu của chúng đâm thẳng, chọc rách cả quần áo. Chúng như những con đỉa bám chặt trên người.

Lúc đầu Diệp Thiếu Dương tưởng là chúng nó muốn hút máu, như vậy thì ko phải sợ. Máu của hắn là máu Thiên Sư, nếu chúng nó dám hút thì chỉ có nước chờ chết thôi. 

Nhưng sau đó hắn liền phát hiện ra rằng bọn chúng ko phải là hút máu mà là làm ngược lại, trong miệng chúng phun ra một loại chất lỏng có thể làm mềm nhũn toàn thân con người ta.

Số trùng bám trên người hắn càng lúc càng nhiều, chúng liên tục phun ra nọc độc. Diệp Thiếu Dương cảm giác hai cánh tay hắn càng lúc càng nặng. Biết là nếu cứ tiếp tục như vậy thì sẽ rất nguy hiểm, lòng hắn như lửa nhưng cũng ko làm gì được khác.

"Thiếu Dương ca!" 

Phía sau có người đang gọi hắn, Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn thì thấy có một sợi dây thừng đang được ném tới chỗ hắn, hắn vội vàng đưa tay túm chặt lấy. Thì ra là Mộ Thanh Vũ và Ngô Dao.

Hai người bọn họ cùng nhau dùng hết sức kéo dây thừng lên nhưng không kéo được.

"Buộc nó vào cây, tôi tự lên được!" Diệp Thiếu Dương gào lên. 

Hai người vội vàng lôi sợi dây thừng rồi buộc một đầu lên thân cây.

Diệp Thiếu Dương hít sâu một hơi, dùng lực nắm chặt lấy sợi dây, nhích từng chút một về phía bờ.

Ma nữ vô diêm nhìn thấy thế liền kéo lê thân người bị thương của nó, lập tức muốn nhào lên. 

Mộ Thanh Vũ liền tiến lên chặn nó lại. Cô nói một câu gì đó bằng tiếng Miêu. Cô nhả ra một thứ gì đó màu đỏ rực, sau khi rơi xuống đất liền hóa thành một con thiêu thân trắng, bay thẳng về phía ma nữ kia.

Ma nữ vô diêm cũng há mồm nhưng nó lại nhả ra một cái kén tằm màu sáng. Một đầu của cái kén nứt ra, một con bướm chui ra từ trong đó, đôi cánh của nó còn có thứ ánh sáng lấp lánh.

Mộ Thanh Vũ vừa nhìn thấy thế thì sắc mặt đầy vẻ kinh hãi đến biến sắc. Trong mắt cô lóe qua một tia kiên quyết. Cô lấy ra từ trong túi một khối gì đó giống như bản trúc, hai tay liên tục nhào nắn. Cô nhìn ma nữ vô diêm, trong miệng lẩm bẩm niệm chú bằng tiếng Miêu. 

Con thiêu thân màu trắng vỗ đôi cánh, hóa vô hình, tựa như một đám sương trắng, lao về phía con bướm ánh kim kia.

Ma nữ vô diêm cúi người, hai tay nắm chặt, giống như một đạo sĩ đang niết quyết, miệng ko ngừng tuôn ra một tràng tiếng Miêu, thỉnh thoảng lại thêm những trợ từ kiểu như "ô, a, hừ."

Con bướm liền hóa thành một vệt sáng lấp lánh, bước vào vùng sương trắng mà con thiêu thân hóa thành, quấn lấy nhau... 

"Diệp đại ca, trên người anh..."

Ngô Dao nhìn khắp người Diệp Thiếu Dương đều chi chít sâu là sâu, da đầu tê tê ngứa ngứa, cô đứng một bên ko biết phải làm thế nào.

Diệp Thiếu Dương xua xua tay, cũng ko để ý đến những vết đốt của lũ trùng kia. Hắn lấy trong túi ra một cái bát rồi đổ nước suối vào. Dùng bùa trừ tà vẽ ra một bát bùa nước, sau đó uống một ngụm rồi phun lên những con trùng kia. 

Những con trùng bị phun nước bùa lên người đều lập tức đông cứng lại, rớt khỏi người hắn. Một lúc sau liền hóa thành những vũng máu.

Cũng may nửa người dưới của hắn ngâm trong bùn nên mới ko bị trùng tấn công. Nếu ko lỡ như bị trùng cắn phải thì rắc rối to rồi...

Xử lí xong bọn trùng ở trước mặt, còn sau lưng hắn thì ko với tới nên hắn chỉ còn cách cởi đồ ra, vứt xuống đất rồi đưa cho Ngô Dao bùa nước và Thái Ất phất trần, bản thân cởi quần áo xong liền bảo cô giúp mình chấm bùa nước lên phía sau lưng. 

Phía sau lưng cũng nhanh chóng được xử lí sạch sẽ.

Ngô Dao nhìn chằm chằm mông của Diệp Thiếu Dương rồi ngượng ngùng nói:

"Diệp đại ca, trên mông anh cũng có mấy con, anh có cần cởi quần ra ko?" 

"À, để tôi tự mình làm đi." Diệp Thiếu Dương giơ tay ra đằng sau túm xuống mấy con rồi bóp nát chúng, sau đó nhờ Ngô Dao xem lại hộ xem đã sạch hay chưa.

"Diệp đại ca, liệu có con nào chui vào trong người anh ko?" Ngô Dao lo lắng hỏi,

"Cái đấy thì ko có đâu, vì như thế chả khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết cả." 

Diệp Thiếu Dương đứng lên, lại cảm thấy hơi choáng, tứ chi mất lực, trong lòng hắn biết là vì những con trùng kia đã phun chất độc vào người mình. Cũng may hắn là tiên thiên linh thể, thể chất cũng tốt nên có hệ miễn dịch lớn với những kiểu trùng độc này.

Ngẩng đầu nhìn lên thấy Mộ Thanh Vũ và ma nữ kia vẫn đang giao đấu pháp thuật với nhau.

Ở giữa hai bọn họ có một luồng sáng bao quanh, khói trắng hóa mộng ảo, âm mưu muốn trói chặt kim quang kia lại, còn kim quang thì liên tục phá vỡ nó, quyết ko để bị trói. 

"A!" Ma nữ vô diêm hét lớn, kim quang bị dao động, luồng khói trắng bị phá nát.

Mộ Thanh Vũ cả người run lên, quỳ dưới đất, phun ra một ngụm máu lớn.

Kim quang bay tới, bắn về phía mặt Thanh Vũ. 

Diệp Thiếu Dương xông tới, dùng một lá bùa chặn lại kim quang.

Kim quang lập tức hóa thành một con bướm cánh vàng, nhả ra một luồng yêu lực, nó muốn thoát ra ngoài.

Diệp Thiếu Dương tất nhiên là ko để nó chạy mất, hắn lấy Thái Ất phất trần, nắm chặt lấy cánh của nó, dùng cương khí bao chặt lấy. Dù nó có phản kháng thế nào thì cũng ko chạm được vào lòng bàn tay. 

"Hức hức..." Trên mặt ma nữ vô diêm lập tức lộ ra vẻ ủy khuất. Nó nhìn Diệp Thiếu Dương, gọi lắp bắp:

"Thiếu Dương ca!"

Lần này Diệp Thiếu Dương nghe rõ ràng, là giọng nói của Đàm Tiểu Tuệ, chắc chắn là đúng! 

"Tiểu Tuệ, đúng là cô rồi!"
Bình Luận (0)
Comment