Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1180

Rốt cuộc, Diệp Thiếu Dương đoạt lại hồn phách Tiểu Ngư, không nói hai lời, lập tức bay trở về, đúng lúc này, một luồng yêu phong từ trên không hạ xuống, đánh tới.

Diệp Thiếu Dương bởi vì túm Tiểu Ngư, không rảnh làm phép, tình thế cấp bách từ trong đai lưng lấy ra Âm Dương kính, ở trước người cản một phát.

Nháy mắt va chạm với yêu phong, Âm Dương kính bừng sáng, đem nó mạnh mẽ cản lại, chỉ là khí thế mạnh mẽ, thiếu chút nữa đem cánh tay Diệp Thiếu Dương đánh gãy, lòng kinh hãi, sau khi đáp xuống đất thì nhìn lại, bốn nữ tử, trong tay đều tự cầm hồn khí khác nhau, nhằm vào mình làm phép, ở phía sau bốn nữ quỷ này, có hai người quen cũ đứng, Ngư Huyền Cơ và Thập Nương. 

Hai người mặt mang nét giận, lạnh lùng nhìn Diệp Thiếu Dương.

Bênh cạnh hai người có một đôi quỷ võ sĩ đứng, trên người mặc lân giáp thật dày, lóe ra ánh bạc, uy phong lẫm liệt.

Ở bên cạnh hai quỷ võ sĩ giáp bạc này còn có hai yêu quái, một con toàn thân xám ngắt, toàn thân đều là lỗ thủng, nhìn qua giống thụ yêu, có một khuôn mặt lão thái bà. 

Một con toàn thân đỏ như lửa, thân thể góc cạnh rõ ràng, phát ra ánh sao. Diệp Thiếu Dương đoán, thứ này hẳn là tà linh có liên quan với lửa, có lẽ là hỏa tinh thạch gì đó.

Yêu, thi, tà linh, những sinh linh này ở Quỷ Vực đều rất thông thường, có một số là Quỷ Vực sinh ra, đầu nhập âm ty, kiếm chức vị, cũng sẽ không làm xằng làm bậy.

Chánh chủ quả nhiên vẫn là đến rồi... 

Diệp Thiếu Dương một tay kéo Tiểu Ngư, nhìn hướng Ngư Huyền Cơ, vẻ mặt có chút xấu hổ.

Ngư Huyền Cơ cũng không vội, nhìn thẳng vào Diệp Thiếu Dương, thản nhiên nói:

“Diệp Thiên Sư ngươi muốn đích thân đem nàng tặng cho ta sao, vậy thật sự vất vả rồi.” 

Diệp Thiếu Dương trả lại cho nàng một nụ cười khô khốc nói:

“Tiền bối là hiểu lầm rồi, ta là tới đón cô bé đi.”

“Ồ.” Ngư Huyền Cơ trầm mặc một chớp mắt, nói: 

“Diệp Thiếu Dương, ngươi ngẩng đầu nhìn ta.”

Lúc này, Nhuế Lãnh Ngọc chạy lên, đứng ở bên người Diệp Thiếu Dương, nhìn hướng Ngư Huyền Cơ, nâng tay lên, chỉ thấy trong tay xách câu hồn quỷ sứ kia.

Cô không chỉ đánh bại câu hồn quỷ sứ, còn đem hắn thu phục. 

Diệp Thiếu Dương hướng cô giơ ngón tay cái:

“Khá lắm!”

Ánh mắt Ngư Huyền Cơ chuyển qua trên người Nhuế Lãnh Ngọc, vẻ mặt lạnh đi từng chút một, nói: 

“Ngươi cô nương này, cũng là diệu nhân, sao lại làm ra hành vi như thế, ngươi muốn lấy hắn để uy hiếp bản nhân sao?”

“Đừng suy bụng ta ra bụng người.”

Nhuế Lãnh Ngọc đem câu hồn quỷ sứ ném ra, cười nhẹ nói: 

“Đối phó các ngươi, còn chưa cần kỹ xảo hạ lưu như vậy.”

Một hành động này, lại mạnh mẽ đè ép khí thế đối phương.

Thập Nương quát: 

“Ngươi là người nào! Cũng đến nhúng tay chuyện này, nhân gian pháp sư các ngươi, mỗi người đều không sợ luật pháp âm ty sao, lại dám động thủ ở trên đường hoàng tuyền!”

Nhuế Lãnh Ngọc trời sanh tính lãnh bạc, không thích đấu võ mồm với người ta, không để ý tới.

Lúc này, đám tuần du kia đều đã trở lại, trong tay mỗi tên xách theo đám quỷ hồn chạy mất, ở dưới hai quỷ sai hiệp lực hợp tác một lần nữa trói lại, đếm một chút, không thiếu một cái nào. 

“May mắn, may mắn.” Một quỷ sai thở phào một cái:

“Suýt nữa gây thành đại họa!”

Một quỷ sai ỷ vào đám người Ngư Huyền Cơ ở đây, dùng Câu Hồn tác chỉ vào Diệp Thiếu Dương, la lớn: 

“Diệp Thiên Sư, việc hôm nay đều bởi ngươi dựng lên, ngươi phải cho câu trả lời!”

Diệp Thiếu Dương còn chưa mở miệng, quỷ sai này đột nhiên cảm thấy trêu đầu trúng một đòn không nhẹ không nặng, nổi giận đùng đùng quay đầu, lại thấy Thập Nương hung hăng trừng mắt nhìn mình.

“Nếu không có việc gì, thì mau rời đi chút, đừng ở chỗ này vướng chân vướng tay, chậm trễ chính sự của chúng ta!” 

Quỷ sai này vốn muốn mượn một chút uy phong đối phương, không ngờ ngược lại chịu thiệt, hai nữ nhân này cũng không phải là bọn họ có thể trêu vào được, lập tức vội vàng chắp tay cười làm lành, đuổi một đám quỷ hồn, vội vàng rời đi.

Đi ra rất xa, một kẻ trong đó nhỏ giọng hỏi đồng bạn:

“Vương Lục, ngươi nói đây là có chuyện gì, Diệp Thiếu Dương như thế nào lại chống đối với Tuần Du ti, hơn nữa ngay cả hai vị ti chủ Nghiệt Kính Đài bình thường không ra cũng ra mặt, còn dẫn theo nhiều người như vậy...” 

Từ lần trước đại náo Luân Hồi ti, đấu pháp với nhị pháp vương, Diệp Thiếu Dương ở âm ty đã có tiếng, nhất là các quỷ sai tầng dưới chót, không có ai không biết hắn.

“Cái này cũng không biết, ta chỉ nghe nói, Diệp Thiếu Dương này chuyên làm việc ái muội với nữ quỷ nữ yêu, thủ hạ có rất nhiều mỹ nữ quỷ phó, yêu phó, chẳng lẽ... Cũng là bởi vì loại sự tình này trêu vào hai vị nương tử kia? Lý Tam ngươi nói xem?” Quỷ sai được xưng là Vương Lục phỏng đoán.

Lý Tam nhíu mày nói: 

“Tuần Du ti nào có nữ quan gì.”

Vương Lục cười nói:

“Sao lại không có, hai vị cao nhất kia...” 

Lý Tam hiểu ý, gật đầu nói:

“Rất có khả năng, bằng không hai vị này chưa bao giờ ra mặt, vì sao cùng nhau đều đi ra. Đúng rồi, ta nhớ rõ lần trước lão Hồ từng nói, Diệp Thiếu Dương từng bái phỏng Nghiệt Kính Đài...”

Hai người nhìn nhau, cùng nhau lộ ra nụ cười đáng khinh. 

“Diệp Thiếu Dương này, thật là thần nhân, bằng vào một điểm này, ta phục!” Lý Tam liếm liếm môi, nói.

Hai người này khe khẽ nói nhỏ, tự nhiên không truyền đến trong tai đám người Diệp Thiếu Dương.

Năm tên tuần du cùng hai câu hồn quỷ sứ kia cũng trở lại chung quanh Ngư Huyền Cơ cùng Thập Nương, như vậy, đối chiếu thực lực hai bên đã càng thêm cách xa. 

Thập Nương, Ngư Huyền Cơ đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Tiểu Ngư, nhìn chằm chằm cô không dời.

Tiểu Ngư cũng nhịn không được bị ánh mắt của cô hấp dẫn, ở sâu trong linh hồn, không biết từ đâu nhảy ra rất nhiều hình ảnh kỳ quái, một loại cảm giác giống như từng quen biết xuất hiện.

Đến đây đi... 

Một tiếng kêu gọi sâu trong linh hồn, làm Tiểu Ngư kìm lòng không được hướng phía trước bước một bước, nhưng rất nhanh, tầm mắt giữa cô và Ngư Huyền Cơ đã bị bàn tay Diệp Thiếu Dương che.

Tiểu Ngư như phục hồi tinh thần lại, đối mặt một đám âm phủ chính thần như hổ rình mồi, sợ hãi lui đến phía sau Diệp Thiếu Dương, nắm chặt cánh tay hắn, nói:

“Tiểu sư thúc, con sợ lắm.” 

“Có ta ở đây, không cần sợ.”

Diệp Thiếu Dương nhéo nhéo khuôn mặt của cô nói:

“Con theo Lãnh Ngọc tỷ trở về trước, ta cản địch.” 

“Anh để ý!”

Nhuế Lãnh Ngọc nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, kéo Tiểu Ngư bước nhanh trở về.

Ngư Huyền Cơ bên kia, thấy Tiểu Ngư rời đi, không ít người đều nóng lòng muốn thử, oán hận trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương. 

“Diệp Thiếu Dương, ngươi nhìn ta.”

Ngư Huyền Cơ ngược lại bình tĩnh được, thong thả nói.

Diệp Thiếu Dương khẽ ngẩng đầu, bắt đầu đối mặt Ngư Huyền Cơ. 

“Ngươi lúc trước từng đáp ứng ta, muốn giúp ta truy tra tung tích hồng trần lệ, tự mình đưa tới cho ta, mà nay... vì sao nuốt lời?”

“Đúng, ta là nuốt lời, chuyện này, xin lỗi...”

Trên mặt Diệp Thiếu Dương hiện ra biểu cảm xấu hổ, nói tiếp: 

“Nhưng làm việc cho người ta, lúc gặp được mâu thuẫn, chỉ có thể bỏ thứ nhỏ mà cầu thứ lớn. Ta nuốt lời với ngươi, chỉ là bội tín, tương lai Ngư đạo trưởng nếu gặp nguy nan, ta nhất định sẽ xả thân trả lại ngươi nhân tình.

Nhưng ta không thể đem Tiểu Ngư giao cho ngươi, lão cha của con bé là sư huynh ta, coi ta như con, con bé chính là muội muội ta... Không đúng, cháu gái, nếu ta ngay cả nó cũng bảo hộ không chu toàn, ta có mặt mũi nào đi gặp lão cha của con bé?”
Bình Luận (0)
Comment