Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1215

Trải qua một kỳ nghỉ hè, các học sinh đều tới báo danh, trong trường học lại khôi phục sự náo nhiệt ngày xưa.

Ở trong kỳ nghỉ hè này đã xảy ra quá nhiều sự tình... Nhớ lại, có một loại cảm giác bừng tỉnh cách một thế hệ.

Nhìn các nam nữ sinh viên thanh xuân bên người, trong lòng Diệp Thiếu Dương mơ hồ hiện lên một tia hâm mộ. 

Những người này căn bản không biết mình là ai, là đang làm gì, thậm chí cũng không biết trên thế giới có quỷ...

Những sự từng trải kia của mình, ở trong mắt những người thường này cũng đều là tình tiết trong tiểu thuyết, phim ảnh mới có.

Đáng tiếc, mình nhất định không thể bình tĩnh sống giống bọn họ, trật tự âm dương hai giới, chung quy cần có người đến bảo vệ, còn phải bất động thanh sắc, tận lực tránh để người thường biết... 

Nhưng, mình cũng có được đặc sắc những người thường kia vĩnh viễn không cách nào thể hội.

Diệp Thiếu Dương nhẹ nhàng cười, chui qua đám đông, đi vào tòa nhà hành chính.

Ở trong văn phòng của hiệu trưởng Chu, xử lý xong thủ tục đưa tin - chỉ là lĩnh mấy quyển sách, ký cái tên, điều này làm Diệp Thiếu Dương càng thêm xác định, mình căn bản không phải đến xử lý thủ tục, mà là đến xem phong thuỷ. 

Hiệu trưởng Chu vẫn cực kỳ khách khí, vỗ ngực nói cho Diệp Thiếu Dương, tuy hắn chưa từng đi học, cũng không tham gia thi, nhưng có ông ta chiếu cố, tất cả đều không có vấn đề gì.

Nói chuyện tào lao cả buổi, Diệp Thiếu Dương có chút không kiên nhẫn, chủ động nhắc tới chuyện xem phong thuỷ cho tòa nhà. Hiệu trưởng Chu giống như lúc này mới nhớ ra, vỗ vỗ ót nói: “Nếu không phải cậu nhắc nhở, tôi cũng đã quên chuyện này, cậu đã đến đây, vậy thì làm phiền rồi.”

“Nên vậy, nên vậy.” Diệp Thiếu Dương âm thầm trợn mắt trắng dã, lão hồ li này, lộ số cũng thật sâu. 

Xem xong phong thuỷ, Diệp Thiếu Dương cho ra một số ý kiến phương diện kiến trúc và tương lai trang trí, hiệu trưởng Chu nhiệt tình giữ hắn lại cùng nhau ăn cơm trưa, Diệp Thiếu Dương uyển chuyển từ chối, trước khi rời khỏi văn phòng, quay đầu nhìn hiệu trưởng Chu một cái, muốn nói lại thôi: “Hiệu trưởng đại nhân, tôi muốn khuyên ông một câu, hoa dại bớt hái, đặc biệt là học sinh, ảnh hưởng không tốt.”

Hiệu trưởng Chu sửng sốt, ngập ngừng hồi lâu, đỏ mặt nói: “Sao cậu ngay cả cái này cũng có thể nhìn ra?”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Ông hai mắt vô thần, khóe mắt mang hoa đào, nhìn qua là biết buông thả quá độ.” 

“Cái này, sao cậu biết đối phương là... Nữ học sinh?”

Diệp Thiếu Dương đánh giá cao thấp ông ta nói: “Ông mặc áo sơmi hoa cùng quần bò, tóc cũng chải tương đối trẻ hóa tuổi, cái này hoàn toàn không phù hợp thân phận cùng tuổi của ông, nói rõ đối phương nhất định rất trẻ tuổi, hơn nữa trong phòng này có mùi nước hoa của nữ nhân, nói lên... Có nữ giới từng đến văn phòng hẹn hò với ông.

Ông ăn mặc trẻ hóa như vậy, là vì đối phương rất trẻ tuổi, ông làm như vậy là vì kéo gần khoảng cách với cô ấy, nói rõ đối phương cũng rất trẻ tuổi... 

Nữ nhân bên ngoài, tự nhiên sẽ không đến văn phòng hẹn hò với ông, lại trẻ tuổi như vậy, chỉ có thể là học sinh nơi này. Hiệu trưởng Chu, tôi nói đúng không?”

Hiệu trưởng Chu vẻ mặt cực kfy xấu hổ, cười cười, cố ý chuyển hướng đề tài nói: “Cái này giống như đã qua phạm trù tướng thuật, đây là trinh thám, nhưng tôi vẫn rất bội phục.”

Diệp Thiếu Dương cười cười nói: “Trong thuật xem tướng, ba phần tướng diện, bảy phần tướng nhân, cái gọi là tướng nhân, chính là thông qua lời nói cử chỉ của ông, kết hợp tướng mạo, để suy đoán ra tình huống của ông... Được rồi, ta chỉ là thuận miệng nhắc nhở ông một câu, ông yên tâm tôi sẽ không nói ra ngoài.” 

“Hiểu, hiểu, tôi nhất định chú ý!”

Hiệu trưởng Chu càng thêm nhiệt tình, kiên trì tiễn hắn xuống lầu.

Diệp Thiếu Dương trong lòng cười lạnh, trong bụng còn tồn một nửa lời chưa nói: hiệu trưởng Chu này đầu mũi đỏ lên, trong đó có điểm đen, sắp tới nhất định sẽ rủi ro, hơn nữa số lượng không phải ít. 

Hành vi của hắn đã không hợp, mình cũng không cần thiết nhắc nhở hắn.

Về phần nữ học sinh kia, Diệp Thiếu Dương sẽ không chút nào cho rằng là chịu hiệu trưởng Chu hiếp bức: hiệu trưởng Chu tướng mạo vừa phạm hoa đào vừa sắp rủi ro, hai việc này là một chỉnh thể, nói cách khác, rủi ro của hắn nhất định sẽ phá ở trên người nữ học sinh này.

Mặc kệ là chơi kế gian trá cũng tốt, hay là lừa tiền cũng tốt, dù sao nữ học sinh này cũng không phải dạng vừa đâu. 

Một đôi cẩu nam nữ này lăn qua lộn lại như thế nào, mình không quản.

Từ ký túc xá xuống, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới, mình còn có mấy món đồ ở ký túc xá, tuy không phải thứ gì quan trọng, nhưng đã đến đây, dứt khoát đi một chuyến.

Cửa phòng ngủ trước đây của mình mở ra, bên trong có bạn hữu để trần cánh tay đang chơi máy tính, đánh phải nói là kích động. 

Trong phòng ngủ phiêu đãng một mùi tất thối.

Diệp Thiếu Dương từ phía sau nhìn lại, bạn hữu này bộ dạng to béo khỏe mạnh, có vài phần tương tự với Tiểu Mã, hơn nữa ngồi chính là cái giường của Tiểu Mã, trong lòng giật mình có một loại cảm giác Tiểu Mã đã trở lại.

“Bạn hữu tìm ai?” Tiểu mập mạp kia đánh xong một ván lol, quay đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương đứng ở sau người, bị dọa giật mình. 

“Tôi ở ngay đây.” Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ giường mình, mền bị cuộn lại, trên ván giường đọng một tầng bụi thật dày, hai cái giường còn lại cũng tương tự.

Tiểu mập mạp có chút giật mình, hai bên hàn huyên một hồi, Diệp Thiếu Dương mới biết được, là vì Tiểu Mã đã chết, quản lý ký túc không muốn lãng phí giường trống, cho nên để tiểu mập mạp này đến ở, hai người bạn khác cùng phòng tuy cũng không trở lại, nhưng giống mình còn chưa tốt nghiệp, giường tự nhiên vẫn giữ lại.

“Cậu biết cái giường này từng có người chết, còn dám tới ở?” Diệp Thiếu Dương có chút kinh ngạc. 

“Người chết thì làm sao.” Tiểu mập mạp đẩy đẩy kính mắt, hùng hồn nói: “Cũng không phải chết ở trên giường này. Tôi cũng không sợ cái này, lại nói ba người các anh chưa bao giờ trở về, một mình tôi vui vẻ tự tại.”

Tiểu mập mạp đưa điếu thuốc cho Diệp Thiếu Dương, hỏi hắn có phải đã tìm được việc hay không, về sau cũng không trở lại ở.

Diệp Thiếu Dương nói phải. Tiểu mập mạp lập tức nói: “Anh cũng biết, gần đây có rất nhiều người làm công không trả nổi tiền thuê nhà, muốn đến trong trường học thuê giường ngủ, bằng không tôi đem cái giường này của anh cho ngủ thuê, tiền thuê hai ta mỗi người một nửa, thế nào?” 

Diệp Thiếu Dương cảm thấy cạn lời, tiểu mập mạp này thật đúng là biết làm ăn, vì thế bảo hắn tự xem mà làm.

Hai bên để lại cho nhau phương thức liên hệ, Diệp Thiếu Dương thu thập đồ đạc, liền cáo từ rời đi. Đứng ở ngoài cửa, Diệp Thiếu Dương nhìn phòng ngủ một lần cuối cùng, nghĩ đến lúc trước Tiểu Mã còn sống, Trần Vũ và Lý Đa cũng còn đây, tuy thời gian mình ở không dài, nhưng khi đó cảm giác vài người ở chung, đặc biệt là Tiểu Mã, hầu như buổi tối mỗi ngày sau khi tắt đèn, đều đã lôi kéo mình tán gẫu nửa buổi, mà nay... Thực là cảnh còn người mất.

Ngày hôm sau, vợ chồng lão Quách cùng nhau đưa ba người bọn Diệp Thiếu Dương lên tàu hỏa. Vốn lão Quách cũng rất muốn đi cùng con gái, nhưng Tiểu Ngư kiên quyết không đồng ý, công bố bị bạn học nhìn thấy sẽ chê cười. 

Lão Quách đành phải nói cho Diệp Thiếu Dương, bảo bọn họ đi trước, mình chờ vài ngày lại lén đi qua, tuy không thể giúp gì, hắn dù sao muốn ở bên cạnh con gái, trong lòng cũng sẽ yên tâm một chút.

Tiểu Ngư từ nhỏ đã lớn lên ở nhà bà, cũng không giống học sinh, lúc chia tay khóc thút thít, ngược lại rất vui vẻ, dọc theo đường đi cùng Nhuế Lãnh Ngọc thảo luận kế hoạch sau khi nhập học.
Bình Luận (0)
Comment