Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1248

Mấy người ăn như hùm như sói, ra sức ăn một bữa.

Lão Quách rót rượu cho Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo, ba người liên tiếp chạm cốc.

Nhuế Lãnh Ngọc bất mãn mình không có rượu uống, lại không muốn uống rượu đế, vì thế đi siêu thị dưới nhà mua một chai vang, cùng uống với Tiểu Ngư.

Nhiều lần trắc trở, cửu tử nhất sinh, cuối cùng đem Tiểu Ngư từ kề cận cái chết cứu trở về, vượt qua tử kiếp, thật sự đáng ăn mừng một bữa.

“Tiểu sư đệ, một ly này, ta kính đệ!” Lão Quách trực tiếp đem cái chén duy nhất rót đầy, bưng lên.

“Nên là đệ kính huynh.”

Diệp Thiếu Dương cười cười, “Đệ từng đáp ứng huynh, sẽ bảo hộ Tiểu Ngư bình an vô sự, hôm nay cuối cùng có thể báo cáo kết quả công tác. Huynh đệ một hồi, may mắn không làm nhục mệnh!”

Nói xong, bưng lên chén rượu, uống một hơi cạn sạch.

Hốc mắt lão Quách đã ươn ướt, giống như lại thấy được một màn Diệp Thiếu Dương ghé vào bên giếng luân hồi, mạo hiểm cùng nhau bị hút vào lục đạo luân hồi, bắt chặt lấy Tiểu Ngư không rời.

“Ta không tin số mệnh! Ta đã nói phải cứu con bé, thì sẽ không bỏ cuộc!”

Lời Diệp Thiếu Dương lúc ấy nói vẫn quanh quẩn bên tai lão Quách, hắn chỉ chỉ ngực mình, nhiệt lệ lưng tròng nói: “Chúng ta là huynh đệ, ta sẽ không nói cái gì cảm ơn với đệ, nhưng lời đệ nói, ta sẽ vĩnh viễn khắc vào trong lòng, đệ cũng vĩnh viễn ở trong lòng ta!”

Diệp Thiếu Dương bật cười, “Đại ca đừng rủa đệ, cái gì ở trong lòng huynh, đệ còn chưa chết mà!”

Lão Quách một hơi uống cạn rượu trong chén, hùng hồn nói: “Ta cũng không có bản lãnh gì, nhưng nếu có một ngày cần ta chết vì đệ, lão Quách ta không nhíu mày một cái!”

Tiểu Ngư cười nói: “Lão ba lời này nói rất ích kỷ nha. Chẳng lẽ nếu tiểu sư thúc chưa từng cứu con, cha sẽ không liều mạng vì sư thúc? Vậy người ta lúc trước cần gì liều mạng vì con?”

Lão Quách chấn trụ, dùng sức vỗ đầu mình. “Nói sai rồi nói sai rồi, phải nói, ta sẽ trước sau như một liều mạng vì đệ, trước kia thế, hiện tại vậy, tương lai cũng vậy!”

Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo ồn ào bảo lão Quách tự phạt ba chén, lão Quách cũng nhận.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ tới một sự kiện, vì thế hỏi Tiểu Ngư, vì sao Ngư Huyền Cơ ở một khắc cuối cùng nhập vào, đột nhiên thất bại trong gang tấc, hạt châu kia ở trong hồn phách cô bé lập lòe sáng lên, rốt cuộc là cái gì?

Tiểu Ngư vì thế đem chân tướng Đạo Phong nói cho mình nói một lần.

Sau khi nghe xong, mấy người thổn thức không thôi.

“Thì ra ở mười năm trước, Đạo Phong đã tính ra Tiểu Ngư có tử kiếp.” Diệp Thiếu Dương lẩm bẩm, “Không ngờ mặt hàng này ở phương diện tướng nhân trâu bò như vậy.”

Lão Quách đột nhiên tỉnh ngộ nói: “Trách không được sư phụ một mực không quá lo lắng Tiểu Ngư, ông khẳng định đã sớm nhìn ra chân tướng, biết Tiểu Ngư có Đạo Phong bảo vệ, hắn đã lưu lại hồn ấn ở trên người Tiểu Ngư, tự nhiên sẽ không mặc kệ con bé.”

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, năng lực mình ở phương diện bói toán, tướng thuật, quả thực kém xa Thanh Vân Tử và Đạo Phong, nhưng cũng không có gì, nói đến cùng, hắn thích nhất chính là khiêu chiến cùng điều chưa biết.

“Đáng tiếc nhị sư thúc không ở đây, bữa tiệc mừng công này, vốn cũng nên có phần của thúc ấy.” Tiểu Ngư chu mỏ, có chút không vui.

“Tiểu sư thúc, nhị sư thúc... không có gì nguy hiểm chứ?”

“Yên tâm đi, thật đánh mà nói, gã này chưa chắc là đối thủ của Chuyển Luân Vương, nhưng hắn nếu muốn chạy, trên trời dưới đất, thật đúng là không ai có thể ngăn được hắn.”

Liên tiếp nhiều ngày khẩn trương và áp lực, ở giờ khắc này hoàn toàn trầm tĩnh lại, toàn bộ mọi người đều thoải mái ăn uống, Tiểu Ngư cũng uống vài ly rượu vang, vốn lão Quách là không cho phép cô bé uống rượu, nhưng hôm nay tình huống đặc thù, cũng đành theo cô bé.

Tiểu Ngư sau khi uống rượu, ghé vào trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc khóc nức nở, mọi người đều biết cô bé khóc vì cái gì, lại không có ai khuyên bảo.

Lúc này, cô bé cần chỉ là phát tiết.

Qua một hồi lâu, cô bé đột nhiên ngừng khóc, từ trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc thẳng người lên, kinh ngạc nhìn Diệp Thiếu Dương, vẻ mặt cực kỳ ngưng trọng.

“Làm sao vậy?” Diệp Thiếu Dương vội hỏi.

“Con cảm giác được...” Tiểu Ngư lẩm bẩm, “Ngư Huyền Cơ... Đi rồi.”

Trong lòng toàn bộ mọi người đều chấn giật mình.

Lão Quách thở phào một cái nói: “Cuối cùng đã triệt để an toàn.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương lại phi thường cảm khái, trong đầu hiện ra từng màn có liên quan Ngư Huyền Cơ, đột nhiên cảm thấy con người này rất đáng yêu, rất có ý tứ, đáng tiếc quen biết quá muộn, lại làm đối thủ lâu như vậy.

Đến thời điểm cuối cùng có thể làm bạn, lại đã tách ra.

Có lẽ, nếu mình có một ngày thật sự vào Tu La Đạo, có lẽ còn có cơ hội gặp mặt lần nữa nhỉ.

“Tiểu sư đệ, đệ kế tiếp có tính toán gì không?” Qua một lúc lâu, lão Quách thử hỏi.

“Đừng nói cái này với đệ! Đệ muốn nghỉ ngơi hẳn hoi vài ngày, nghĩ vấn đề này sau, đến uống rượu!”

Bữa tiệc mừng công này, đoàn người đều uống không ít, thời điểm kết thúc, ai cũng ngã trái ngã phải.

“Nơi này của tôi cũng không có chỗ ở, mọi người đi đi, tự mình đi tìm chỗ ngủ.”

“Con muốn ngủ với Lãnh Vũ tỷ!”

Tiểu Ngư lẩm bẩm, lão Quách vụng trộm véo một phát vào cánh tay cô bé nói: “Nơi này hoàn cảnh không được, lão ba mang con đi khách sạn, đặt cho con phòng đắt nhất.”

Nói xong đỡ Tiểu Ngư dậy, đá một phát Tứ Bảo nằm ở trên sô pha rầm rì nửa chết nửa sống, “Dậy dậy, đi theo ta!”

“Đi?” Tứ Bảo dụi dụi đôi mắt kèm nhèm, “Đệ đi không nổi nữa, đệ ngủ ở chỗ này.”

“Ngủ cái rắm! Trở về ngủ, ngươi không phải còn muốn đi phòng ta xem một món đồ cổ sao, đi mau!”

Kết quả Tứ Bảo quả thật uống nhiều rồi, lão Quách lại đỡ Tiểu Ngư, không có cách nào giúp hắn, Diệp Thiếu Dương lòng nóng như lửa đốt, đành phải đi qua dìu hắn dậy, hầu như là đem hắn cõng xuống lầu.

Đã là sau nửa đêm, trên đường không có xe, Diệp Thiếu Dương vì ý niệm bất lương nào đó, dùng ra sức bú mẹ đem Tứ Bảo dời đến đại sảnh khách sạn.

“Được rồi, ngay đây đi, ta tự đem bọn họ đưa lên, đệ trở về đi.”

Lão Quách hướng Diệp Thiếu Dương cười cười ái muội, “Đêm đẹp khổ ngắn, tiểu sư đệ, cơ hội sáng tạo cho đệ rồi, đêm nay nếu không thể thành công, về sau đừng tới gặp ta.”

“Đa tạ sư huynh!” Diệp Thiếu Dương làm cái mặt quỷ, rời khỏi như chạy trốn.

Chính hắn cũng uống không ít rượu, một đường nghiêng ngả lảo đảo trở lại nhà trọ, mở cửa đi vào, thấy Nhuế Lãnh Ngọc tựa vào trên sô pha nhắm mắt dưỡng thần.

Cô và Tiểu Ngư uống một chai vang, cũng có chút ngà ngà say.

“Anh vì sao không ngại cực khổ đem Tứ Bảo đưa đi, anh giữ hắn ngủ tại đây với anh là được mà.”

“Không, anh thích ngủ một mình.” Diệp Thiếu Dương cười hắc hắc, chà chà tay nói: “Em... không đi ngủ?”

“Em đi tắm.”

Nhuế Lãnh Ngọc cười lạnh nhìn hắn một cái, đi vào buồng vệ sinh.

Diệp Thiếu Dương đi rót chút nước uống, đứng ở trước gương, nhìn thấy vẻ mặt đáng khinh của mình trong gương, không khỏi cười lên.

Đêm nay hắn tương đối khống chế, uống có sáu bảy phần say, trong lòng không khỏi có chút xao động...

Trong mấy phút Nhuế Lãnh Ngọc tắm rửa, với hắn mà nói là một loại chờ đợi dài dằng dẵng và buồn chán.

Cuối cùng đợi được Nhuế Lãnh Ngọc đi ra, trên người chỉ mặc một cái áo ngủ, vạt áo rất ngắn, lộ ra hai cái chân dài trắng như tuyết, bởi vì hơi say, lại vừa tắm, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt cũng có chút mê ly, nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, trực tiếp vào phòng ngủ, ngồi ở trên cửa sổ, thở ra một hơi nói: “Đi rót cho em chén nước.”
Bình Luận (0)
Comment