Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 1395

Thanh Vân Tử hồi lâu không lên tiếng.

Diệp Thiếu Dương cảm giác không thích hợp, đứng dậy đi qua, tới bên người Thanh Vân Tử, từ bên cạnh nhìn khuôn mặt lão.

Thanh Vân Tử nhìn chằm chằm nơi nào đó của không trung, vẻ mặt rất ngưng trọng. 

Diệp Thiếu Dương rất ít thấy được loại vẻ mặt này ở trên mặt lão, sửng sốt một chút hỏi: “Sư phụ sao vậy?”

Thanh Vân Tử xoa xoa dạ dày nói: “Ta hơi đói, đứng sẽ tốt một chút, cái địa phương rách này ngay cả bữa ăn khuya cũng không có.”

“Cái đệch!” Diệp Thiếu Dương ngã. 

Thanh Vân Tử xoay người lại, tựa vào trên cửa sổ, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương một cái, nhíu mày nói: “Trên người ngươi sao ướt cả vậy?”

“Đang muốn báo cáo với sư phụ đây.” Diệp Thiếu Dương đem chuyện nói từ đầu tới đuôi một lần.

Thanh Vân Tử nghe xong, trên mặt âm tình bất định, sau đó thở dài nói: “Ta vốn đã không muốn cho ngươi tới, ngươi biết vì sao không?” 

Diệp Thiếu Dương lắc đầu.

“Trên Long Hoa hội, Đạo Phong nhất định đến. Vô Cực thiên sư đã bày ra thiên la địa võng, Đạo Phong chỉ cần đến, nhất định phải chết không thể nghi ngờ! Tính cách của ngươi ta biết, ngươi đến lúc đó khẳng định sẽ ra tay cứu giúp.”

Thanh Vân Tử càng nói càng giận: “Lão tử cả đời chỉ thu hai đồ đệ, Đạo Phong đã nhập ma, bỏ qua thân người, ta chỉ còn một đứa đệ tử là ngươi, nếu ngay cả ngươi cũng cuốn vào, Mao Sơn thực con mẹ nó phải tuyệt hậu rồi.” 

Thì ra lão là chủ ý này... Diệp Thiếu Dương ngạc nhiên, suy nghĩ một phen nói: “Sư phụ, chẳng lẽ người có thể trơ mắt nhìn Đạo Phong chết đi sao?”

“Hắn đã chết, đã sớm không là đệ tử của ta nữa.”

“Thật sao, lời này sợ là ngay cả chính sư phụ cũng không lừa dối được nhỉ.” 

Thanh Vân Tử hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi muốn ta thế nào, vì hắn phản bội giới pháp thuật? Cho dù ta có tâm, cũng chỉ là chết cùng hắn mà thôi!”

Diệp Thiếu Dương nghe xong đoạn lời này, ngây ra tại chỗ. Ở trước đó, hắn chỉ muốn ra tay giúp Đạo Phong, cũng không nghĩ tới quá nhiều, hiện tại cẩn thận suy nghĩ, mình lại đã xem nhẹ một cái vấn đề quan trọng nhất:

Nếu mình và sư phụ đều ra tay, sau đó ba người cùng nhau chết... Mao Sơn triệt để mất đi truyền thừa, không phải khinh thường bọn Tô Khâm Chương, trông cậy vào bọn họ chút thực lực đó, nhắm chừng Mao Sơn sẽ triệt để lưu lạc, ngay cả nhị lưu môn phái cũng không được xếp vào nữa. 

“Vô Cực thiên sư, thật mạnh như vậy?”

“Cường đại không phải Vô Cực thiên sư, mà là Cửu Chuyển Phong Yêu Đại Trận trong Vạn Yêu Tháp, Vạn Yêu Tháp là trận tâm, ta hôm nay mới nhìn, không có bất cứ tà vật nào có thể xông vào. Ngọc Thanh Phù của Long Hổ Sơn, hiện tại đã được cung phụng ở trong Vạn Yêu Tháp, sau Long Hoa hội, bị vĩnh cửu phong ấn bên trong, Đạo Phong hoàn toàn không có cơ hội.

Cho nên, hắn đến lúc đó tất sẽ xông vào tháp, sau đó... không có sau đó nữa, súc sinh ngu ngốc này sẽ giống với tà vật khác, bị phong ấn trong tháp, không ra được nữa.” 

Diệp Thiếu Dương nói: “Nhưng con ngày đó đêm xem thiên tượng, thấy Quỷ Kim Dương ngã xuống, giới pháp thuật tất có tông sư qua đời, hơn nữa thời gian cũng khớp với Long Hoa hội lần này, con rất hoài nghi... sẽ là Vô Cực thiên sư.”

Thanh Vân Tử tạm dừng một chút, nhìn hắn nói: “Vì sao nhất định là Vô Cực thiên sư, vì sao không thể là người khác?”

“Cái này... chuyện này không phải Vô Cực thiên sư chủ trì sao, con đang nghĩ, nếu Đạo Phong thật sự đến, hắn là đứng mũi chịu sào, khẳng định dễ dàng gặp chuyện nhất...” 

Thanh Vân Tử nói: “Nếu dựa theo nói như vậy, ngươi so với hắn còn nguy hiểm hơn.”

“Con?”

“Đừng quên, thực lực ngươi hiện tại, ở toàn bộ giới pháp thuật cũng thành tông sư thái đấu, quẻ tượng Quỷ Kim Dương, đối ứng cũng vô cùng có khả năng là ngươi!” 

Diệp Thiếu Dương hít ngược một hơi, hắn vẫn là lần đầu tiên nghĩ đến loại khả năng này.

Thanh Vân Tử thở dài nói: “Ngươi đã đến đây, nên đến chung quy tránh không được, ngươi cũng đừng phí đầu óc nữa, đến lúc đó nói sau. Buổi chiều ngày mai, Vô Cực thiên sư hẹn chúng ta hội đàm, ngươi thân là đệ tử số một giới pháp thuật, cũng đi cùng đi.

Ngày mai Vô Cực thiên sư đại khái sẽ có một bí mật, muốn nói cho chúng ta biết.” 

“Bí mật gì?”

Thanh Vân Tử trợn mắt lên: “Người ta cũng chưa nói, ta làm sao mà biết!”

Phòng chữ Thiên giường rất lớn, Diệp Thiếu Dương buổi tối quyết định ở đây cùng nhau ngủ với sư phụ, tâm sự hẳn hoi, kết quả bị Thanh Vân Tử từ trên giường đuổi xuống, ngủ ở ghế dài gỗ lim vừa cứng vừa hẹp. 

Diệp Thiếu Dương hỏi thăm các loại có liên quan Huyền Không quan, từ trong miệng Thanh Vân Tử biết được rất nhiều bí mật khiến người ta chấn động:

Cái gọi là nhân gian tam thiên sư, thật ra chỉ còn lại có Vô Cực và Vô Niệm hai người, Vô Trần thiên sư vài năm trước đã chết.

Về cái chết của Vô Trần thiên sư, Thanh Vân Tử cũng biết không nhiều, nhưng lão lại biết một cái bí mật. 

“Ngươi có biết, Vô Cực thiên sư vì sao phải dùng ‘Vô Cực’ làm đạo hiệu hay không?” Thanh âm văng vẳng của Thanh Vân Tử từ trên giường bay đến.

Diệp Thiếu Dương gối hai tay sau đầu, thuận miệng nói: “Vô Cực, có phải nói pháp lực của lão không có cực hạn, cho nên mới lợi hại như vậy hay không?”

“Ngu xuẩn! Đạo hiệu là sư phụ đặt cho, chẳng lẽ hắn mới nhập môn, sư phụ hắn đã biết hắn có một ngày có thể trở thành cao thủ như vậy?” 

“Vậy... vậy là đại biểu một loại nguyện vọng tốt đẹp đi, hy vọng hắn đạo pháp vô cực.”

Thanh Vân Tử hoàn toàn hết chỗ nói rồi.

“Quả nhiên người nổi tiếng rồi, đánh cái rắm cũng thơm!” Thanh Vân Tử dứt khoát ngồi dậy, hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Thiếu Dương một cái: “Ngươi nghĩ kỹ tiếp xem, ít nhất có một người cùng tên với hắn.” 

Cùng tên với Vô Cực thiên sư?

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu: “Nào có ai to gan như vậy, dám lấy đạo hiệu này, sư phụ đừng thừa nước đục thả câu nữa, người biết cứ việc nói thẳng đi.”

Thanh Vân Tử chăm chú nhìn hắn nói: “Bí mật này, thật ra ta trước kia cũng không biết, cũng chính là lần này sau khi đến Huyền Không quan, Vô Cực thiên sư chính mình nói tới, ta mới biết được, thì ra hắn cùng một người khác tên là ‘Vô Cực’, có loại quan hệ đó...” 

Một người khác tên Vô Cực?

Một lần này, trong đầu Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhảy ra một cái tên, thân thể hắn cũng từ ghế dài nhảy bật dậy, chấn động nhìn Thanh Vân Tử nói: “Sẽ không là vị đó của Quỷ Vực chứ?”

Thanh Vân Tử gật gật đầu: “Vô Cực thiên sư, chính là chuyển thế linh thân của hắn!” 

“Cái gì! Người là nói... Vô Cực Quỷ Vương!”

“Đừng có ngạc nhiên!” Thanh Vân Tử trách mắng.

“A, con không khống chế được nha sư phụ, Vô Cực thiên sư, cùng Vô Cực Quỷ Vương sao có thể có quan hệ?” 

“Nghe ta nói đã!” Thanh Vân Tử quát. Diệp Thiếu Dương lập tức câm miệng, nghe Thanh Vân Tử đem chân tướng nói một lần:

Thì ra, Vô Cực Quỷ Vương vẫn luôn mơ ước nhân gian, hy vọng có thể chiếm lĩnh nhân gian, đem nhân gian cũng ăn mòn trở thành một bộ phận của Quỷ Vực, như vậy thì có thể đem chiến hỏa Quỷ Vực dẫn tới nhân gian, đến lúc đó giới pháp thuật không địch lại, âm ty vì chúng sinh nhân gian, nhất định sẽ đến nhân gian thủ hộ sinh linh và ranh giới.

Chỉ là dựa theo luật pháp thiên địa, âm ty tuyệt không thể hỏi đến việc nhân gian, đến lúc đó, tam giới trật tự đại loạn, đó là lúc Vô Cực Quỷ Vương có thêm đất dụng võ... 

Nhưng, Vô Cực Quỷ Vương thân mang một loại lực lượng nguyền rủa, linh thân vĩnh viễn không thể rời khỏi Thái Âm sơn, cho nên, hắn đã nghĩ một biện pháp, đem tinh khí của mình phun ra, dùng ngàn năm thời gian, ngưng tụ thành hình, mở linh trí, cũng trở thành một chính mình khác.
Bình Luận (0)
Comment