*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vật dụng chưa đưa đến, Diệp Thiếu Dương cũng không dám mù quáng hạ thuỷ, vì vậy đoàn người trở lại trong thôn. Diệp Thiếu Dương sợ nhìn thấy Tiểu Linh xấu hổ, không dám trở về, thành ra trưởng thôn liền vui vẻ dẫn bọn họ tới quán cơm duy nhất trong thôn, sau đó gọi mấy người cán bộ tới tiếp khách.
Chu Tĩnh Như không thích đông đúc, bèn bảo Lý Vĩ đến tiếp bọn họ, cô cùng Diệp Thiếu Dương và Tiểu Mã ngồi một bàn riêng. Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một hồi, Lý Vĩ nói với Diệp Thiếu Dương mọi thứ đã được đưa tới đầy đủ.
Ba người Diệp Thiếu Dương vừa chạy tới hồ chứa nước thì liền nhìn thấy tất cả các vật dụng hắn yêu cầu đã nằm trong khoang thuyền. Diệp Thiếu Dương nói với trưởng thôn: "Ai biết lái thuyền thì dạy tôi!"
"Đơn giản thôi, ai cũng biết!". Trưởng thôn tự mình nhảy lên thuyền, rót dầu mazut vào động cơ mô-tơ, Diệp Thiếu Dương kéo Tiểu Mã lên thuyền cùng mình, dưới sự chỉ đạo của lão, hai người rất nhanh đã học xong kỹ thuật lái thuyền. Chờ trưởng thôn lên bờ, Tiểu Mã liền luyện tập lái thuyền một lúc, sau khi quen tay, cả hai tiến vào trong hồ nước.
Trên bờ, trưởng thôn và mọi người đều dõi mắt nhìn theo bọn hắn, trong vòng hai ba năm trở lại đây, đó là chiếc thuyền duy nhất dám nổ máy hạ thủy: "Thật là tài cao mật lớn!". Trưởng thôn thì thầm: "Chỉ mong bọn họ không có việc gì!"
Chu Tĩnh Như theo bản năng bắt hai tay lại thành hình chữ thập, cầu khẩn cho Diệp Thiếu Dương, đột nhiên nhớ ra hắn là đạo sĩ, vội vàng buông tay xuống, nghĩ thầm, Chúa Jesus có phù hộ cho đạo sĩ không?
Trên thuyền, Diệp Thiếu Dương bắt chuyện với Tiểu Mã, dặn Tiểu Mã lái thuyền chầm chậm, cả hai mặc áo cứu sinh vào, sau đó hắn lấy ra La Bàn Âm Dương, quan sát sự thay đổi của cây kim.
Tiểu Mã có chút không hiểu, buồn bực hỏi: "Cậu làm vậy có thể tìm thấy Thủy quỷ hay không?"
Diệp Thiếu Dương nói: "Đương nhiên có thể rồi, chỉ cần ở trong phạm vi nhất định, La Bàn Âm Dương đều có thể xuyên thấu quỷ khí, tập trung vào nơi phát xuất, đó cũng chính là nơi của Thủy quỷ!"
Tiểu Mã nói: "Thủy quỷ không phải là vật sống sao? Bị cậu phát hiện, cùng lắm là bơi tới chỗ khác thôi, lúc đó cậu định làm gì?"
Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười nói: "Nó có thể chạy nhưng động phủ của nó không thể chạy. Đánh nhà của nó trước, không cho nó trở về, thế là xong!"
"Động phủ? Hầm ngầm?"
Diệp Thiếu Dương nhất thời liếc nhìn La Bàn Âm Dương, giải thích: "Động phủ là nơi quỷ yêu ở lại và tu luyện, chúng sẽ chọn một chỗ thích hợp để xây dựng động phủ, ít nhất cũng phải mấy tháng mới xong. Tất cả những thứ trong động phủ đều là dùng tu vi của chúng xây dựng, cho nên tu vi của quỷ yêu càng mạnh, quy mô của động phủ lại càng lớn."
Tiểu Mã giật mình, nói: "Quy mô lớn như sơn động, vậy có gì mà khó tìm?".
Diệp Thiếu Dương liếc mắt nhìn cậu, nói: "Động phủ, không phải sơn động! Bên trong động phủ có thể sử dụng tu vi để bố trí ra không gian rất lớn, thế nhưng từ bên ngoài nhìn vào thì trông vô cùng nhỏ bé, có thể là một tảng đá, một đóa hoa, thậm chí là một hạt cát. Giới pháp thuật có câu ‘Một đóa hoa, một thế giới', chính là ý này!"
Tiểu Mã bừng tỉnh đại ngộ, chỉ số thông minh đột nhiên tăng lên, suy nghĩ ra một việc, nói rằng: "Chẳng trách cậu bảo Thất lão yêu rõ ràng ở trong miếu mà lại không tìm thấy, thì ra là không tìm thấy động phủ của nó!".
"Động phủ của quỷ yêu không thể xác định bằng mắt thường, phải tìm bằng cái này!”. Diệp Thiếu Dương chỉ chỉ La Bàn Âm Dương trong tay: "Không tìm được động phủ của Thất lão yêu là bởi vì pháp lực nơi đó quá mạnh mẽ, quấy nhiễu định vị của La Bàn Âm Dương, hơn nữa…"
Đột nhiên hắn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào La Bàn Âm Dương, nói rằng: "Hướng bắc! Tăng tốc!"
Tiểu Mã lập tức khẩn trương, lái thuyền đi về hướng Bắc, đồng thời mở to hai mắt nhìn chằm chằm vào mặt nước đen kịt phía trước, rất sợ đột nhiên lại có thứ gì đó nhảy lên.
"Hướng đông, mau lên!". Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm vào La Bàn Âm Dương, không ngừng ngẩng đầu lên hét.
Tiểu Mã thay đổi vô lăng rẽ sang hướng đông, không thấy gì hết, lập tức hỏi: "Sau đó thì sao?". Chờ nửa ngày không thấy ai trả lời, Tiểu Mã không nhịn được quay đầu lại, nhất thời cả người chấn động, thẫn thờ tại chỗ…
Một tiểu cô nương vóc người thon nhỏ, mặc một bộ y phục bẩn thỉu đang ngồi trên khoang thuyền, hai tay ôm một cái bình, múc một ngụm nước, sau đó vươn hai bàn tay gầy guộc non nớt ra cố sức cọ rửa một vật gì đó.
Quỷ cô nương?
Tiểu Mã hít sâu một hơi, liếc nhìn Diệp Thiếu Dương. Diệp Thiếu Dương đang đứng trong khoang thuyền lạnh lùng nhìn tiểu cô nương, mặt không chút cảm xúc.
Tiểu cô nương rửa xong thì quay đầu lại cười với Diệp Thiếu Dương, mở to đôi mắt chỉ có tròng trắng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt hắn, hai tay cô ôm một mớ rau, nhếch đôi môi thật mỏng, chậm rãi nói rằng: "Rau xanh rửa không sạch, làm thế nào bây giờ?"
Diệp Thiếu Dương lạnh lùng cười, nói: "Vậy thì chặt tay người rửa rau đi!"
Tiểu cô nương cười khúc khích quái dị, một lớp dịch xanh biếc theo hàm răng chảy ra, nói rằng: "Không, phải dùng nhiều nước hơn để rửa, rửa cho đến khi rau nát bấy, rửa cho đến lúc nó sạch sẽ..."
Diệp Thiếu Dương không chút chậm trễ, đảo tay, lấy ra một tờ linh phù dán vào người tiểu cô nương.
Tiểu cô nương dùng hai tay chống vào khoang thuyền, cấp tốc nhảy tõm xuống nước, Diệp Thiếu Dương đứng trên đuôi thuyền nhìn xuống, một trận bọt nước nổi lên, nghĩ thầm không xong rồi, vội vàng mở túi lấy ra Tỳ Hưu Ấn.
Hắn cắt đầu ngón tay, điểm lên Tỳ Hưu Ấn một cái, hai tay đỡ ấn, khoanh chân ngồi xuống đuôi thuyền, thì thầm: "Minh Minh Tỳ Hưu Ấn, nhất trấn thiên ôn lộ, nhị trấn địa ôn môn, tam trấn nhân hữu lộ, tứ trấn quỷ vô môn, thiên la địa võng bất dung tình, Thái Thượng Lão Quân, cấp cấp như luật lệnh!"
Một đạo thanh quang từ trên Tỳ Hưu Ấn xuất hiện, pháp khí thời thượng cổ được kích hoạt, con thuyền lập tức chìm xuống, mặt nước cơ hồ dâng lên đến mạn thuyền, chỉ cần một con sóng to trào lên, chiếc thuyền sẽ tức khắc chìm nghỉm.
Tiểu Mã không rõ Diệp Thiếu Dương đang làm gì, khẩn trương hét lớn: "Tiểu Diệp tử, cậu muốn tự sát sao?"
"Bớt nói nhảm, xúc vôi, đổ lên đầu sóng!"
"Đầu sóng?". Tiểu Mã còn đang mơ hồ, đột nhiên phía trước nổi lên một con sóng lớn cao đến hai mét, đánh về phía đầu thuyền.
Diệp Thiếu Dương nhắm mắt lại, không ngừng niệm chú, đem cương khí trong cơ thể rưới vào Tỳ Hưu Ấn, kích phát tiên lực của nó, trấn giữ con truyền.
"Mẹ kiếp, trong hồ mà cũng có sóng lớn như vậy?". Tiểu Mã sợ đến mức hai chân như nhũn ra, đột nhiên nhớ tới lời dặn của Diệp Thiếu Dương, vội vàng cầm xẻng xúc hỗn hợp hùng hoàng và vôi hất vào đầu con sóng
"Ào… "
Hỗn hợp vừa rơi xuống, sóng lớn lập tức giảm đi uy lực, càng đến mạn thuyền thì càng nhỏ dần, tựa như bị một lá chắn vô hình ngăn trở, sau khi đụng phải mạn thuyền thì liền quay ngược trở lại, không đụng được vào thuyền dù chỉ một chút.
Tiểu Mã thở dài một hơi, lập tức một con sóng lớn khác lại từ phía đối diện cuồng cuộn lao tới.
Diệp Thiếu Dương đặt Tỳ Hưu Ấn xuống khoang thuyền, rút ra Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, “Keng” một tiếng, bảo kiếm xuất vỏ, tử quang phản chiếu khắp người hắn.
Diệp Thiếu Dương vung tay trái lên, cắm một thanh Đào Mộc Kiếm vào trong nước, mạnh mẽ đạp lên đầu con sóng lớn, bước từng bước về phía trước, không hề tỏ ra sợ hãi.
Một màn này khiến những người đứng trên bờ khiếp sợ tới cực điểm.
Lý Vĩ lẩm bẩm: "Diệp tiên sinh... Ngài là tiên nhân nơi nào?"