Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2074

Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, bánh bao mắc nghẹn ở cổ họng.

Nam Kinh… Sẽ không… Thật sự trùng hợp như vậy!

Không sai!!

Chính là cùng cửa tiệm, cách phối giống nhau, hương vị giống nhau! Mình sẽ không ăn sai, tiệm này, chính là tổ tiên cửa tiệm Tạ Vũ Tình thường xuyên mang mình đi ăn đó mở ra! Cửa tiệm trăm năm, quả nhiên là thật sự vượt qua trăm năm…

Không ngờ mình ở trăm năm trước, thế mà ăn được bánh bao tương tự.

Nhớ tới tình cảnh mình và Tạ Vũ Tình trước kia ăn bánh bao thịt. Không có bất cứ điềm báo nào, nước mắt Diệp Thiếu Dương Áo một cái đã rơi xuống, vội vàng cúi đầu, thừa dịp Thúy Vân chưa nhìn thấy, đem nước mắt lau đi.

Hắn không phải người thích khác, thậm chí không thích khác một chút nào, nhưng ở trăm năm trước ăn được thức ăn cùng cửa hàng mình từng ăn, còn là cửa tiệm thường xuyên cùng Tạ Vũ Tình cùng nhau ăn… Nghĩ mình cô đơn ở thế giới này, tư tưởng cảm xúc của Diệp Thiếu Dương bùng nổ, không khỏi có một loại cảm giác cảnh còn người mất.

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, từ cảnh còn người mất này cũng không thích hợp, cái đó bình thường là hình dung một số người nào đó sau khi mất đi, mà tình huống mình bây giờ, lại là đi tới trăm năm

trước, lúc này ông nội bà nội Tạ Vũ Tình nhắm chừng còn chưa chào đời đâu, Loại cảm giác này, Diệp Thiếu Dương căn bản tìm không thấy từ ngữ để hình dung.

“Ông chủ, ông nhất định phải đi Nam Kinh mở tiệm, chỉ hướng về mùi vị bánh bao này của ông, người của thành phố lớn tuyệt đối thích ăn. Không chừng có thể mở kéo dài mãi, mở hơn một trăm năm cũng không có vấn đề.”

Ông chủ nhận được đánh giá cao như vậy, cũng phi thường cao hứng, cười lên ha ha, “Tiểu huynh đệ, hướng câu này của ngươi, ta nhất định cân nhắc kỹ càng chuyện này!”

“Còn có, ông nên lấy cái tên cho cửa hàng bánh bao nhà ông, vang dội một chút, cái này gọi là hiệu ứng phẩm bài.”

“Phẩm Cái gì?”

Diệp Thiếu Dương lúc này mới nghĩ đến trăm năm trước khẳng định chưa có từ này, vì thế giải thích: “Chính là nói, người khác ăn ngon, nhớ kỹ tên cửa hàng nhà ông, sau này một khi ăn bánh bao, liền nghĩ tới tên cửa tiệm nhà ông.”

Ông chủ bừng tỉnh đại ngộ, đồ đúng đúng đúng, cậu nói không sai! Nhưng… Tôi một kẻ đại quê mùa, lấy đâu ra được cái tên nào có chú ý…”

Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này không đơn giản sao, ông ở đây bán chính là bánh bao thịt to, tôi thấy cứ gọi là bánh bao thịt to là được, đơn giản sáng tỏ, người khác vừa nghe liền có thể nhớ tới hương vị bánh bao này của ông.”

“Được đấy! Đại bánh bao thịt! Tên này hay, hắc hắc! Vậy gọi thế này, ta ngày mai đi làm bảng hiệu, đa tạ vị tiên sinh này, ngài thật sự là quý nhân của tôi!” Ông chủ mặt mày hớn hở, hướng Diệp Thiếu Dương chắp tay. Tặng Diệp Thiếu Dương thêm hai vị bánh bao, cũng không thu tiền.

Sau khi ăn xong, Diệp Thiếu Dương cảm khái rất sâu rời đi, quay đầu nhìn thoáng qua tiệm bánh bao, đột nhiên, trong đầu linh quang chợt hiện nghĩ tới cái gì, “bánh bao thịt to” bốn chữ này, là mình đặt, xem bộ dáng vui vẻ của ông chủ, hẳn là không phải lấy lệ với mình, nếu chỉ là vì lấy lòng khách nhân, cũng không cần thiết mời không mình một bữa, cũng chính là nói, hắn là thật sự thích bốn người này, nhất định sẽ đi dùng, như vậy trăm năm sau, tiệm bánh bao mình và Tạ Vũ Tình đi ăn, tên này thật ra là mình đặt…

Chẳng lẽ nói, mình đã ảnh hưởng lịch sử?

Nói cách khác, lúc trước mình và Tạ Vũ Tình đi ăn bánh bao, mình cũng không biết tất cả cái này, nhưng lúc ấy tiệm bánh bao kia đã có cái tên này… Cái tên lúc đó, là ai đặt?

Vấn đề tương tự, Diệp Thiếu Dương lúc trước thật ra đã nghĩ tới, chẳng qua lúc ấy chưa có ví dụ cực đoan như vậy tới cho mình tự hỏi.

Diệp Thiếu Dương bảo Thúy Vân chờ một lát, mình đứng ở ven đường suy nghĩ hồi lâu, kết quả càng nghĩ càng loạn, cuối cùng cũng chỉ có thể từ bỏ, nhưng hắn đột nhiên lại nghĩ đến một sự kiện, nếu, tên tiệm bánh bao này thật sự là mình đặt, hơn nữa truyền lưu đến trăm năm sau, đã xảy ra ảnh hưởng đối với mình thời đại kia, như vậy, thứ khác có phải cũng có thể truyền lưu xuống, cho người trăm năm sau xem hay không?

Thậm chí nói, mình ở thế giới này làm ra thay đổi, thời đại ban đầu kia của mình cũng sẽ chịu ảnh hưởng và thay đổi?

Nghĩ đến đây, Diệp Thiếu Dương quyết định làm một sự thử, hắn đem ba lô lục ra, đổ ra vài thứ, tìm được một quyển bút ký cùng bút bi, đây là vật hắn vẫn luôn ở trong ba lô, cũng đi theo cùng nhau xuyên việt.

Diệp Thiếu Dương lấy ra bút, nghĩ nghĩ, bắt đầu vết chữ ở trên quyển bút ký. Thúy Vân ở bên cạnh nhìn, cảm thấy cực kỳ ngạc nhiên đối với bút bi, ở một bên nói: “Vật này ở đâu ra vậy, mua ở Thượng Hải sao.”

“Đúng vậy.” Diệp Thiếu Dương tùy tiện lên tiếng đáp.

Thúy Vân thấy hắn nghiêm túc viết chữ, cũng không để ý đến hắn nữa.

Diệp Thiếu Dương viết một hồi, nghĩ nghĩ lại cảm thấy không thích hợp, vì thể tìm ra một tấm linh phù, ở bên trên tùy tiện vẽ cái phù văn Mao Sơn nội môn, sau đó ở mặt trái viết chữ: tôi là Thiếu Dương, tôi đã về tới năm 1922, tôi tìm không thấy Từ Phúc, tôi không biết như thế nào mới có thể trở về, tôi đang cố gắng tìm hắn, nếu các người có thể nhìn thấy phong thư này, nói rõ hai cái thế giới là có liên hệ, nhưng các người hẳn là không thể liên hệ tôi.

Đạo Phong, nếu có biện pháp, người đi giúp ta cứu Lãnh Ngọc, nếu không có cơ hội thì thôi, ta sẽ nghĩ cách mau chóng trở về, tự mình cứu cô ấy. Mọi người bảo trọng, làm việc của mình, đừng vướng bận tôi. Nhưng mọi người cũng không liên hệ được tôi, tôi cũng không biết mấy người có thể đọc được không, cho nên sẽ không viết nhiều hơn nữa. Mọi người yên tâm là được rồi.

Tôi rất ổn, tôi sẽ không chết, tôi nhất định sẽ trở về!

Trong lòng Diệp Thiếu Dương có thiên ngôn vạn ngữ, nhưng nghĩ một chút, chỉ cần báo cái bình an là được. Cho dù là những lời này, một lá bùa cũng không viết hết, Diệp Thiếu Dương dùng năm tấm linh phụ viết xong, sau đó cuộn lại, nghĩ nghĩ, chín mươi năm thời gian, có thể trang giấy cũng phong hoá rồi, vì thế tìm ra một dây chuyền Kế Huyết Thạch, bên trong là ánh sáng, Diệp Thiếu Dương đem mấy tấm linh phù cuộn lại, sau đó nhét vào.

Diệp Thiếu Dương Bảo Thúy Vân ở chỗ này chờ, mình lại đi tiệm bánh bao, tìm được ông chủ, nói: “Ông chủ, tôi muốn nhờ ông hỗ trợ.”

“Tiên sinh có gì mời nói.”

Diệp Thiếu Dương đem dây chuyền Kê Huyết Thạch giao cho hắn, nói: “Tôi muốn bảo ông giúp tôi bảo tồn một

vật.”

Ông chủ đón vào trong tay, nói: “Đi, bao giờ tới lấy?”

“Hon chín mươi năm sau.”

Ông chủ cho rằng mình nghe lầm, hỏi: “Bao lâu?”

Diệp Thiếu Dương lập lại một lần nữa: “Hon chín mươi năm sau, giao cho một người.”

Nói xong lấy ra cái túi Trương đạo trưởng cho, mò ra một năm mười mấy đồng Đại Dương cho hắn.

Ông chủ vừa thấy, bị dọa giật mình, vội vàng xua tay nói: “Vị tiên sinh này, tôi không hiểu ý tứ của cậu.”

“Ông không cần biết.” Diệp Thiếu Dương nhìn hắn, vẻ mặt cực kỳ khẩn thiết, “Ông yên tâm, tôi không phải kẻ điên, thứ này ngược lại cũng sẽ không mang tới bất cứ phiền toái nào cho ông, chỉ cầu ông đem nó thu lại, hơn chín mươi năm sau, đem nó gửi cho một người là được, tôi đem địa chỉ viết cho ông.”
Bình Luận (0)
Comment