Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2126

Hai người bọn Diệp Thiếu Dương làm bộ đi trong miếu thắp hương, đi theo các thôn dân kia cùng lên núi, sau khi vào sơn thần miếu, nhìn thấy một bức tường của sảnh miếu bị hun tối đen, hiển nhiên là kết quả trận cháy tối hôm qua.

Trần lão hán gọi mấy người kia đi tu sửa vách tường đã bị lửa đốt, Diệp Thiếu Dương và Mao Tiểu Phương ở trước khi bị phát hiện, vòng đến bên cạnh sơn thần miếu, Diệp Thiếu Dương bảo Mao Tiểu Phương chờ, bản thân leo lên nóc nhà, nhìn Trần lão hán mang theo vài người đi sửa tường, bản thân lặng lẽ nhảy vào sân, khẽ đẩy cửa phòng cô nương tên là Vân Nhi kia.

Cửa cài then từ bên trong, Diệp Thiếu Dương đành phải nhẹ nhàng gõ gõ cửa, sợ bị bọn Trần lão hán nghe thấy, cũng không dám nói lời nào.

Trong phòng truyền đến tiếng bước chân, sau đó cửa phòng mở ra, Vân Nhi cũng chưa nhìn, mở cửa xoay người đi vào bên trong, Diệp Thiếu Dương cũng không dám lên tiếng, vội vàng đi vào, đem cửa đóng lại, sau đó xoay người nhìn Vân Nhi, ngây dại ngay tại chỗ:

Vân Nhi vừa đi vừa đem quần áo trên người cởi ra, trần như nhộng leo lên giường nằm xuống, cũng không hướng hắn bên này xem liếc mắt một cái.

Thân hình yểu điệu kia… Cả người Diệp Thiếu Dương run lên, hít sâu một hơi, cố gắng không nhìn tới hắn.

Diệp Thiếu Dương vừa nghĩ liền hiểu: cô nương này… Khẳng định là đem mình coi là Ngũ Thông Thân!

Hắn đoán không sai, Ngũ Thông Thần kia dục vọng rất mạnh, không riêng buổi tối trở về, ngẫu nhiên ban ngày cũng tới tìm cô, cô nhẫn nhục chịu đựng, đã sớm bỏ cuộc giãy giụa, chỉ là thật sự không muốn nhìn khuôn mặt giống như cóc làm người ta ghê tởm đó của hắn. Hơn nữa phòng này người trên trấn đều biết đến, trừ Ngũ Thông Thần, không có khả năng có ai dám vào, Trần lão hán kia tuy ngụ ở cách vách, ánh mắt nhìn cô có chút sắc tâm, nhưng từ trước tới giờ không có cái lá gan này, bởi vậy cô căn bản không nghĩ nhiều, sau khi mở cửa liền lên giường, kết quả đợi một hồi

không thấy động tĩnh, nhịn không được quay đầu nhìn thoáng qua. Không phải khuôn mặt cóc kia…

Mà là một bạn trẻ coi như mi thanh mục tú, ngây ngốc trợn mắt nhìn cô.

Vân Nhi lập tức ngây dại.

“Không phải không phải, Vân Nhi cô nương.” Diệp Thiếu Dương vội xua tay, đè thấp giọng, “Không phải như cô nghĩ, tôi…”

Mắt thấy Vân Nhi há mồm muốn hô lên, Diệp Thiếu Dương sợ tiếng hộ của cô đưa tới những người bên ngoài, lập tức bổ nhào tới trên giường, bịt kín miệng của cô. Hắn trái lại không phải sợ những người bên ngoài, mà là lo lắng sự tình ầm ĩ lên, đem Ngũ Thông Thần đưa tới, phiền toái sẽ to.

“Tôi không là người xấu, tôi…” Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện mình nằm úp trên người Vân Nhi, một tay bịt mồm người ta, bộ dạng này… Nói mình không phải người xấu, thật sự rất khó làm người ta tin tưởng.

“Tôi buông tay, cô đừng kêu nha!” Diệp Thiếu Dương buông tay ra, bò dậy, ngồi ở trên giường.

Vân Nhi ngây ngốc nhìn hắn, cười lạnh nói: “Nữ nhân của Ngũ Thông Thần anh cũng dám chạm vào, anh không muốn sống nữa?”

“Tôi…” Diệp Thiếu Dương trong lúc nhất thời có chút không biết mở miệng như thế nào, “Tôi đi xuống trước, cô đem quần áo mặc vào trước.”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn dậy, Vân Nhi đột nhiên giữ chặt hắn, Diệp Thiếu Dương không phòng bị, bị cô một lần nữa kéo nằm úp sấp đến trên người, Vân Nhi đột nhiên đem miệng ghé lên, dán lên miệng của hắn, đồng thời hai tay bóp chặt cổ Diệp Thiếu Dương.

Đây là tình huống gì…

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn gấp gáp không kịp phòng bị, dùng sức đem đầu của cô gạt ra, thở hổn hển, run giọng nói: “Tôi nói này đại muội tử, cô đây là làm gì, tôi là…”

“Anh mau một chút, xong việc thì đi, đừng cho Ngũ Thông Thần phát hiện, nhanh chút.”

Diệp Thiếu Dương vừa muốn mở miệng giải thích, Vân Nhi lại đem miệng dán lên, hai tay bắt đầu cởi quần áo hắn.

Thân thể mềm mại kia, nhất là hai luồng kia trước ngực dán cùng một chỗ với mình, Diệp Thiếu Dương nói như thế nào cũng là nam nhân, hơn nữa là lão xử nam vạn năm, nhất thời cảm thấy một luồng tà hỏa xộc thẳng lên đầu, vội vàng lại một lần nữa đẩy cô ra, đè cổ của cô, nói: “Cô làm cái gì vậy! Chuyện rốt cuộc là thế nào!

Lúc trước rình coi, khiến hắn tin tưởng cô nương này không phải thật sự là loại tính tình lẳng lơ, hơn nữa rất thiện lương.

“Anh đã đến đây, tôi liền đem thân thể cho anh, như vậy Ngũ Thông Thần sẽ không muốn tôi nữa, tôi không muốn cả đời trở thành nô lệ của hắn, tôi cũng là vừa nghĩ đến, xong với tôi anh đi luôn, nhanh lên…”

Nhanh lên…

Vân Nhi ở trong lòng hắn uốn éo các kiểu, cực kỳ chủ động, Diệp Thiếu Dương dùng sức đẩy cô ra, ngại là hai chân của cô từ bên dưới kẹp chân mình, không giãy ra được, Diệp Thiếu Dương cũng không dám thực sự dùng sức, bằng không sợ làm bị thương cô, đành phải bắt lấy hai cánh tay của cô, sau khi đè lại, từ phía sau ôm cô, đem cô gắt gao ôm vào trong lòng, để cô không thể hoạt động, nhưng cứ như vậy, hai người tiếp xúc càng thêm thân mật…

Còn tiếp tục như vậy, thế nào cũng sẽ bị mạnh mẽ làm luôn. Diệp Thiếu Dương dùng sức hít một hơi, nói liền mạch: “Tôi nói cho cô này đại muội tử, tôi biết cô tên Tiểu Vân, tôi không phải tới tìm cô… Ừm, tôi là đạo sĩ, tới cứu cô xuống núi, cô mau đi theo tôi, nhanh lên!”

Vân Nhi vốn đang hôn hắn, nghe hắn nói đến phía sau, lập tức ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nhìn hắn, “Anh nói cái gì?”

“Tôi là đạo sĩ, tôi ngày hôm qua đến thấy được cảnh ngộ của cô, tôi là cố ý tới cứu cô, cô đi theo tôi.”

“Anh điên rồi! Ngũ Thông Thần sẽ không bỏ qua cho anh!”

“Tôi nếu là sợ, cũng sẽ không tới tìm cô, tin tưởng tôi, đi theo tôi, tuyệt đối khiến hắn không tìm thấy cô.” Diệp Thiếu Dương vẻ mặt thành khẩn nhìn cô, Vân Nhi cũng chăm chú nhìn hắn, ánh mắt chớp động, thở dài nói: “Không đi được. Nhưng, vẫn thử chút đi.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng dậy, bảo cô mặc quần áo, ánh mắt thật sự nhịn không được hướng trước ngực cô liếc một cái, tâm thần run lên, vội vàng dời đi.

Chờ Vân Nhi mặc xong quần áo, Diệp Thiếu Dương bảo cô chờ trước, bản thân đi qua nhẹ nhàng mở cửa, thấy bên ngoài không có người, chỉ có thể nghe được bên cạnh sảnh miếu có tiếng làm việc, vì thế hướng Vân Nhi vẫy vẫy tay, Vân Nhi vừa muốn chạy ra, Diệp Thiếu Dương ôm lấy cô, đem cô khiêng trên vai, trong chớp mắt chạy ra khỏi cửa miếu, một đường chạy như điên xuống núi, lúc này mới nhớ ra quên đi tìm Mao Tiểu Phương, quay đầu nhìn lại, Mao Tiểu Phương hẳn là ở cao nhìn xuống phát hiện hắn, đã lao xuống.

Diệp Thiếu Dưong một khắc không ngừng, hướng tới trấn nhỏ lao đi. Mao Tiểu Phương chạy theo ở phía sau.

“Thiếu Dương Tử!”

Diệp Thiếu Dương chạy khoảng hơn mười phút, nghe thấy tiếng hộ của Mao Tiểu Phương, quay đầu nhìn lại, là một đám mây đen từ phương hướng sơn thần miếu bay đến, tốc độ rất nhanh.

Quả nhiên vẫn bị phát hiện rồi…

Vân Nhi cũng thấy một màn như vậy, nức nở khóc lên, dùng sức bắt lấy bả vai Diệp Thiếu Dương, bầu bả vai hắn cũng thấy đau, khóc nói: “Đạo trưởng, anh có biện pháp nào giúp tôi đem hồn phách hủy đi không?”

“Cái gì?” Diệp Thiếu Dương kinh ngạc, hỏi.

“Hoặc là hủy cơ thể của tôi cũng được… Tổi trước kia từng tự sát, cho dù tôi chết rồi, hắn vẫn có thể đem tới cứu sống… Tôi không muốn trở về nữa, xin đạo trưởng giết tôi… Đem tôi phân thây, hoặc đem hồn phách tôi hủy đi, tôi cho dù là hồn phi phách tán, cũng không muốn trở về chịu tội nữa!”
Bình Luận (0)
Comment