Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2393

Diệp Thiếu Dương giống như đã hiểu cái gì, nói, “Tôi đã về đến thế giới này bây giờ, vậy tôi không thể nhìn thấy thứ mình trăm năm trước viết nữa, bởi vì tôi là người của thế giới này… Tôi nói không rõ, dù sao ý tứ này, nếu để tôi nhìn thấy thứ mình trăm năm trước viết, vậy liền hình thành một cái nghịch biện… Có thể thiên địa đại đạo, không cho phép loại quy tắc này hình thành, tự động chỉnh sửa lại.”

Tạ Vũ Tình kinh ngạc nhìn hắn. “Thiên địa đại đạo?”

“Hẳn là quy tắc vận hành của thế giới này đi. Thời gian, không gian, sinh linh sinh lão bệnh tử các thứ, tự có quy luật vạn năm không đổi, sự việc phá hư quy luật sẽ bị chỉnh lại. Tôi lúc trước ở dân quốc, cho nên mọi người có thể nhìn thấy chữ trên đây, bởi vì trước mắt thời đại này không có tôi, nhưng tôi đã trở về, chuyện này liên được chỉnh lại. Đương nhiên đây là phán đoán của bản thân tôi, tôi tin tưởng là như thế.”

Tạ Vũ Tình nghiêng đầu, cân nhắc hồi lâu, nói: “Vậy cái quy tắc này, là ai chế tạo đây?”

“Cái đó ai mà biết, có lẽ là một loại lực lượng trong minh minh vượt lên tất cả đi. Không chừng sau khi chứng Hỗn Nguyên đại đạo, mới có thể biết tất cả chân tướng.”

Tạ Vũ Tình ngây ngốc suy nghĩ hồi lâu, nói: “Thiếu Dương, cậu có phải hay không có một ngày cũng sẽ chứng đạo, tựa như Lý Hạo Nhiên kia.”4

“Không biết, cái này cơ duyên xem, tôi từ trước tới giờ không nghĩ tới.”

“Sau khi chứng đạo, có phải thành tiên hay không?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một lúc, nói: “Hắn là vậy, là siêu thoát tất cả, trở thành một tồn tại sinh linh loại khác, có thể người thường cảm thấy bọn họ là tiên nhân, nhưng khái niệm tiền nhân, cũng chỉ là người thường tưởng tượng ra, thực tế đương nhiên khác. Lê Sơn Lão Mẫu, Diệu Quang tiên tử đều là Xiển giáo kim tiền, không phải cũng chỉ có vậy sao, ngay cả Đạo Phong cũng không nhất định đã đánh lại.”

Tạ Vũ Tình tiến lên kéo cánh tay hắn, cùng nhau đi về phía trước, cười nói: “Thiếu Dương, nếu cậu có một ngày thành tiền, cậu nhất định phải tới nói cho chị biết, sau khi thành tiên là thế nào nha. Ồ, có thể cậu sau khi thành tiên, đối với tất cả đều không để ý nữa, cả chị cũng quên mất.” Nói xong lời cuối cùng, không hiểu sao trở nên có chút mất mát.

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Sao có thể, nếu chứng đạo trả giá là quên tất cả cảm tình, vậy tôi tuyệt đối không muốn chứng đạo.”

Hơn sáu giờ sáng, tiệm bánh bao đã mở cửa, hai người ăn một bữa bánh bao thịt lớn thật ngon lành, sau đó đóng gói không ít, mang về cho mọi người ăn. Kết quả đi đến nửa đường, lòng bàn tay đột nhiên cảm thấy một đợt nóng như lửa, nâng lên cổ tay, nhìn thấy hai đường hồn ẩn bên trên sáng lên.

“Là Qua Qua cùng Bánh Bao, hai người cùng nhau gửi tín hiệu cho tôi, đã xảy ra chuyện!”

“Cậu làm sao biết đã xảy ra chuyện?” Tạ Vũ Tình rất ngạc nhiên.

“Tín hiệu một dài ba ngắn, là chúng tôi ước định sẵn, không phải đại sự tuyệt đối sẽ không phát loại tín hiệu này.”

“ặc, cậu thế này thành điện báo rồi nha!” Hiệp Thiếu Dương đem bánh bao đưa cho cô, “Bọn họ ở âm ty, tôi muốn đi qua xem một chút, chị đưa bánh bao về trước, sau đó nói với bọn họ một tiếng, bảo bọn họ chờ, nếu có cần thiết, tôi sẽ gọi mọi người đi xuống!”

“Được, cậu mau đi đi, cậu… Đi như thế nào?” Tạ Vũ Tình nhìn nhìn xung quanh.

Diệp Thiếu Dương bị cô nói như vậy, cũng mới nhớ tới tình cảnh của mình, mình thật ra có thể tùy thời tùy chỗ hồn phách rời khỏi cơ thể, tới âm ty, nhưng đi xuống như vậy, hồn phách là không có tu vi gì, pháp khí cũng không thể dùng, hơn nữa trên đường cái… Thân thể mình làm thế nào? Vẫn chỉ có đi về trước, bố trí pháp đàn, đem thân thể cũng chiếu xuyên qua khe hở hư không…

Hai người gọi xe, nhanh chóng trở về, sau khi về nhà, Diệp Thiếu Dương vừa bố trí pháp đàn, vừa đem sự tình nói một lần, bảo mọi người chờ trước, dù sao có thể thông qua hồn ấn cảm giác lẫn nhau(được vị trí của đối phương, thực sự gặp phải cái gì bất ngờ, lại triệu hồi bọn họ đi qua cũng không muộn.

Xuyên qua khe hở hư không, Diệp Thiếu Dương đáp xuống phụ cận của nam Phong Đô thành. Phong Đô thành giống với thành trì nhân gian, cũng có bốn cửa, nhưng trái ngược với nhân gian là, nhân gian lấy nam vi tôn, nếu là thành trì, cửa chính nhất định là cửa nam, nhưng ở âm ty, lại ngược với nhân gian, lấy bắc vi tôn, bởi vậy cửa chính của Phong Đô thành là bắc đại môn.

Trong hồn ấn Qua Qua và Bánh Bao truyền ra vị trí, là ở bắc đại môn bên kia. Diệp Thiếu Dương phi thân hướng tới, trong lòng rất tò mò, vốn hắn cho rằng hai người gặp chuyện, có lẽ là ở trong Quỷ Vực gặp sinh linh Thái m son vân vân không nên gặp được, nhưng ở phụ cận Phong Đô thành, có thể gặp được chuyện gì chứ?

Chạy thẳng qua, ở chỗ xa hai ba dặm ngoài cửa thành, có một dòng sông nhỏ không biết tên.

Có một đứa nhỏ năm sáu tuổi đứng ở bờ sông, đang nhìn chung quanh, thấy Diệp Thiếu Dương, lập tức lao tới.

Là Bánh Bao.

“Lão đại không xong rồi, nhanh lên đi theo ta đi!” Nói xong liền hướng trong rừng đối diện chui vào.

Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì, Qua Qua đâu?”

“Hắn thủ ở trong rừng, bảo ta ở đây chờ lão đại, phía trước đang đánh nhau, đi chậm thì không còn kịp!”

“Ngươi nói rõ, ai đánh với ai?”

“Là Từ Phúc Từ lão tổ, cùng âm ty nhận đánh đi lên, Hắc Bạch Vô Thường, còn có đi dạo thiên thần đợi một chút rất nhiều người.”

“Không thể nào!”

Diệp Thiếu Dương thất thanh kêu lên.

Tin tức này, với hắn mà nói thật đúng là sét đánh giữa trời. Từ khi xông pha lỗi trì trở về, hắn chưa từng gặp Từ Phúc, vốn đang buồn bực thế nào mới có thể tìm được lão, kết quả… lão thế mà lại ở đây.

Không kịp nghĩ nhiều.

Diệp Thiếu Dương bước nhanh lao đi, Bánh Bao chạy còn nhanh hơn so với hắn, ở phía trước dẫn đường, lúc ở trong rừng cây, Diệp Thiếu Dương đã nghe được bên ngoài có tiếng đánh nhau, lao ra khỏi rừng cây, lập tức thấy được Qua Qua, Qua Qua cũng thấy hắn, tay chỉ một phương hướng nói: “Lão đại mau nhìn!”

Ở phía trước cách đó không xa, trên một mảng đất trống to lớn, đang tiến hành một trận chiến đấu.

Hắc Bạch Vô Thường, sáu bảy kim giáp quỷ võ sĩ, còn có đương nhiệm Tuần Du ti ti chủ Thập Nương lúc trước từng có tiếp xúc với Diệp Thiếu Dương, mang theo một đám tuần du thiên thần, đang vây công Từ Phúc cùng Bạch Khởi.

Từ Phúc tay cầm phán quan bút, ở bốn phương hướng không ngừng vung lên, vẽ mỗi một nét, sẽ hình thành một đạo linh lực, gia cố kết giới, đem bản thân và Bạch Khởi bảo hộ.

Bạch Khởi đứng bất động, toàn thân không ngừng tản mát ra khí tức màu đỏ sậm, hình thành các bọt khí, vòng quanh thân thể xoay tròn, công thủ tự nhiên.

Bên ngoài, ở dưới sự chủ trì của Hắc Bạch Vô Thường liên hợp lực lượng của mọi người, hình thành một từ trường linh lực thật lớn, đem hai người bọc ở bên trong, vô số linh quang tiến hành công kích có quy luật, muốn màu rực rỡ, tầng tầng lớp lớp, nhìn qua giống như kính vạn hoa.

Từ Phúc và Bạch Khởi đang đau khổ chống đỡ…

Diệp Thiếu Dương chạy vội qua, kim giáp quỷ võ sĩ ở ngoại vi phát hiện hắn, xoay người đối mặt hắn quát: “Âm ty truy bắt tội phạm quan trọng, sinh linh không liên quan, mau chóng rời đi!”

Một tiếng hô này của gã, khiến đám người Hắc Bạch Vô Thường cũng phát hiện hắn.
Bình Luận (0)
Comment