Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2436

Mở ra cửa phòng, Diệp Thiếu Dương sau khi vào nhà, ánh mắt quét một chút, nhìn thấy bóng người ngồi ở trên sô pha, lập tức ngây ra, kinh ngạc nói: “Ngươi sao lại ở chỗ này?”

Hắn nhìn thấy đầu tiên không phải lão Quách, mà là Bích Thanh mất tích đã lâu.

Bích Thanh ngồi ở trên sô pha, mang theo một loại ánh mắt tò mò xem TV, Qua Qua ở một bên giảng giải cho cô ta. Trong phòng tràn ngập mùi hăng của thịt dê.

“Ngươi sao lại ở đây?” Diệp Thiếu Dương nhìn Bích Thanh hỏi.

Bích Thanh hít sâu một hơi, nói: “Diệp Thiếu Dương, ta đến nói cho người một tin tức, sư phụ người đi rồi.”

Bất ngờ không kịp phòng bị. Diệp Thiếu Dương lập tức giật mình.

“Đi rồi? Đi đâu?”

“Bị Trí Thâm thiền sư tiếp dẫn đi Tu La giới rồi.” Bích Thanh đem sự tình nói một lần với hắn, Diệp Thiếu Dương sau khi nghe xong, xụi lơ ngồi trên sô pha, trong lòng mất mát nói không nên lời.

“Sư phụ lần này đi rồi.” Lão Quách cũng ngồi xuống ở trên sô pha, trong lòng mất mát không thôi.

“Sư phụ nói ông ấy còn trở về không?” Diệp Thiếu Dương truy hỏi Bích Thanh.

“Hắn nói hắn chỉ đi xem chút, có lẽ còn có thể trở về.” Bích Thanh cười khổ, “Sư huynh ta lại là có thể không trở lại nữa.”

“Đi Tu La giới, còn có thể trở về phải không?” Diệp Thiếu Dương hỏi.

Bích Thanh đạo: “Ta không biết, ta chưa nghe nói có ai từ nơi đó trở về.”

“Sư phụ nói trở về, vậy ông ấy nhất định sẽ trở về, sư phụ luôn luôn làm việc đều đáng tin, đệ phải tin tưởng ông.” Lão Quách vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương an ủi nói.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên ngửi được một mùi hăng mãnh liệt, quay đầu nhìn lại, tay áo lão Quách xắn đến trên cánh tay, trên tay tất cả đều là máu, làm cho bả vai mình cũng đầy máu, lập tức đem tay hắn hất văng ra, nói: “Huynh làm gì thế, ở phòng bếp giết người à?”

“Ồ ồ, ta nhất thời quên, xin lỗi xin lỗi. Ta mới vừa ở cửa tiểu khu nhà đẹp, nhìn thấy có bán thịt dê lòng dê, chất lượng không tệ, liền mua một ít buổi tối ăn canh lòng dê, đang ở phòng bếp xử lý.”.

Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên số pha suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy kỳ quái, hỏi Bích Thanh: “Không phải chỉ có pháp sư chứng đạo, hoặc là thánh nhân đại đức nhân gian vân vân, mới có thể phi thăng Tu La giới sao, sư phụ ta chẳng lẽ chứng đạo rồi?”

Chưa đợi Bích Thanh mở miệng, lão Quách đã nói trước: “Nào phải như thế, Thiếu Dương, đệ đã quên Ngư Huyền Cơ, cô ta lúc đó chẳng phải đi Tu La giới.”

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, tự hỏi một phen, nói: “Ai biết đi Tu La giới như thế nào?

Bích Thanh nói: “Ta chỉ từng nghe nói hai loại phương pháp, một loại là thông qua giếng Luân Hồi, tiến vào Tu La giới, còn có chính là tiếp dẫn đạo nhân sẽ đến nhân gian tiếp dẫn một số sinh linh chọn trúng, siêu độ đến Tu La giới, về phần cái khác, ta còn chưa từng nghe nói.”

Diệp Thiếu Dương gối hai tay ở phía sau đầu, ngả về sau nằm ở trên sô pha, lẩm bẩm: “Thật ra sự phụ ta đi, ta có thể nghĩ đến, ông ấy luôn muốn đi, là ta mạnh mẽ giữ ông ấy lại, về phần sư huynh người… Luôn thù sâu hận lớn, sao có thể lập tức thông suốt?”

Bích Thanh lắc đầu, tỏ vẻ cô ta cũng không biết. “Có lẽ, hắn sau khi chứng đạo, đối với những thứ trong quá khứ đều không để ý nữa.”

Lão Quách thở dài: “Thanh Ngưu đi rồi không quan trọng, mấu chốt là, lúc trước không phải có châm ngôn nói, muốn đi vào Thái m sơn, cần bốn đại linh thú cùng nhau, Đạo Phong đau khổ tìm đã lâu, vốn chỉ thiếu Thanh Ngưu, bây giờ hắn lại đi Tu La giới, vậy đến lúc đó làm sao bây giờ?”

Diệp Thiếu Dương nói: “Đạo Phong nhất định phải đi Thái Âm sơn?”

“Nhỡ đâu thì sao, Đạo Phong trước đây không phải luôn luôn tìm hắn sao.”

Diệp Thiếu Dương trở nên trầm ngâm, đột nhiên nhớ tới cái gì, hỏi Bích Thanh: “Người tìm ta chính là để nói chuyện này?

“Ta muốn tìm Đạo Phong.”

“Người tìm hắn? Làm gì?”

Bích Thanh từ trong tay áo lấy ra một vật, nói: “Sư huynh ta bảo ta đem cái này giao cho hắn.”

Đám người Diệp Thiếu Dương nhìn qua, nhất thời cả kinh, thế mà lại là bản mạng pháp khí Kim Cương Trác của Lý Hạo Nhiên!

“Không thể nào.” Diệp Thiếu Dương một lúc lâu mới phục hồi tinh thần, thất thanh nói, “Sư huynh người đây là có chủ ý gì?

Đừng nói Lý Hạo Nhiên và Đạo Phong có thù oán, cho dù không thù, hắn cũng không có đạo lý đem bản mạng pháp khí của mình phó thác cho đối phương. Tựa như Thất Tinh Long Tuyền Kiểm của mình, thiệt tình là bảo bối so với tính mạng của mình còn quan trọng hơn.

“Ta không biết, sư huynh ta bảo ta cho hắn, nói bảo bối này có thể thay thể huynh ấy.”

Thay thế hắn…

“Ta biết rồi!” Lão Quách kích động, lại dùng cái tay dính máu dê kia của hắn vỗ một phát ở trên đùi Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương cực kỳ căm tức, nhưng sự tình đang nói đến chỗ mấu chốt, nhịn xuống chưa phát tác, cả giận nói: “Biết cái gì!”

“Đó là chuyện ta lúc trước nói… Chu Tước Bạch Hồ, Thanh Ngưu Huyền Vũ, có bốn đại dị thú này cùng nhau, mới có thể mở ra Thái Âm sơn, bây giờ Thanh Ngưu đi rồi, đem Kim Cương Trác để lại cho Đạo Phong, ý tứ có Kim Cương Trác này, vẫn có thể mở ra Thái Âm sơn… Hiểu chưa?”

“Thật sự là ý tứ này?” Diệp Thiếu Dương cau mày.

“Bằng không thế nào. Hắn đem Kim Cương Trác để lại cho Đạo Phong, còn có thể vì cái gì.”

“Được rồi.” Diệp Thiếu Dương hướng Bích Thanh vươn tay.

Bích Thanh khẩn trương nhìn hắn, “Làm gì?”

“Làm gì? Đồ cho ta đi! Ta khi nào gặp được Đạo Phong giao cho hắn.”

Bích Thanh lạnh nhạt nói: “Ngươi nghĩ cái gì thế, sư huynh ta bảo ta nhất định tự tay giao cho gã, sao có thể giao cho ngươi.”

Diệp Thiếu Dương sửng sốt. “Đó là sư huynh của ta, ngươi cho ta là tương tự, người chẳng lẽ còn sợ ăn chặn đồ của hắn hay sao?”

“Vậy cũng không được, chuyện sư huynh ta dặn dò, ta nhất định phải làm được.”

Diệp Thiếu Dương cạn lời, “Được rồi. Ta gọi hắn tới đây, người tự cho hắn.” Lập tức lấy ra nhẫn Băng Tinh Mã Não thiết bị thông tin chuyên dụng của Phong Chi Cốc, dùng cường khí kích hoạt, nhưng sau một lúc lâu không có đáp lại.

“Có thể đang bận, ngươi chờ đi, hắn rảnh nhất định sẽ đến.”

Bích Thanh cũng không có cách khác.

“Tiếp dẫn đạo nhân, Trí Thâm thiền sư kia thế mà lại là tiếp dẫn đạo nhân…” Diệp Thiếu Dương cảm khái lẩm bẩm. Nói tới, tiếp dẫn đạo nhân này ở trong hai tông phật đạo, cũng không phải thần linh chân chính được cung phụng, mà là một người trong truyền thuyết, truyền thuyết dân gian về hắn cũng có rất nhiều, có cái nói là sư đệ của Như Lai, có cái nói là bản tôn của Bồ Đề tổ sư. Tóm lại, Diệp Thiếu Dương cho tới bây giờ không nghĩ tới, trên đời này lại thật sự có tiếp dân đạo nhân.

Tu La giới… Là một cái thần bí nhất trong mấy đại không gian, nếu có cơ hội, mình cũng rất muốn vào xem, đó là một chỗ như thế nào.

“Thiếu Dương, đừng quên chính sự của chúng ta.” Tạ Vũ Tình ngồi xuống ở bên cạnh Diệp Thiếu Dương nói. Lúc trước Diệp Thiếu Dương và Bích Thanh bọn họ thảo luận sự việc, cô hoàn toàn không hiểu, cũng sẽ không xen mồm, luôn luôn ở bên cạnh nghe, thấy bọn họ nói xong, lúc này mới nhịn không được nhắc nhở một câu.

“Ồ đúng rồi, à, Quách sư huynh.” Diệp Thiếu Dương quay đầu đi tìm lão Quách, lại phát hiện không tìm thấy, vì thế lớn tiếng gọi hắn.

“A. Sao thế?” Tiếng lão Quách từ phòng bếp truyền đến.
Bình Luận (0)
Comment