Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2484

Diệp Thiếu Dương cười nói: “Nhưng chuyện này còn xin các anh giữ bí mật, tốt nhất đừng nói với người ngoài.”

Vương Bình lập tức đáp ứng: “Cái này cậu yên tâm, chúng tôi là người nhà nước, cũng không có tiện truyền bá thứ này, hơn nữa, loại chuyện này… Nói ra cũng không có ai tin. Đúng rồi Diệp tiên sinh, đêm nay các cậu có hành động gì, có cái gì cần tội phối hợp không?”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ một phen, cảm thấy giữ bọn họ lại ngược lại không ổn, nói thật nói có chút vướng chân tay, vì thế uyển chuyển cảm ơn, bảo bọn họ đi về trước, nếu có cần sẽ gọi điện thoại cho bọn họ. Ninh Lỗi và Vương Bình khách khí một phen, ở sau khi trưng cầu Diệp Thiếu Dương, đem bà chủ khổ sở kia cũng mang đi, lưu lại hai viên cảnh sát gác ở khách sạn nhỏ, miễn cho có người đến ở trọ, quấy rầy bọn Diệp Thiếu Dương làm việc.

“Đợi lát nữa làm thế nào, trực tiếp xông vào sao?” Tạ Vũ Tình nói, “Như vậy sợ là không được, vừa vào cửa đã khiến người ta nhận ra, bọn họ không tiếp nhận người ngoài, sẽ đem cậu đánh đuổi ra ngoài, cậu chung quy không thể đem toàn bộ mọi người đánh ngã hết chứ.”

Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Bích Thanh: “Vất vả ngươi một phen, đợi lát nữa người lên nóc tòa nhà này của chúng ta quan sát một phen căn nhà cao tầng kia. Ta lúc trước hỏi bà chủ, bọn họ buổi tối sẽ thỉnh ra tượng thần Linh Bà Bà, ở sân hoá vàng mã tế bái, một khi nghi thức này bắt đầu, ngươi liền nói cho ta biết, ta lập tức xông qua, mọi người phía sau đều đến trong phòng canh gác, chờ tôi đem Anh Mị kia dẫn tới, cùng nhau động thủ.”

Đoàn người ùn ùn gật đầu. Bích Thanh lập tức muốn ra ngoài, Diệp Thiếu Dương nháy mắt từ trong tay Cô cướp di động về. “Tôi phải mang theo di động, nhỡ đâu có chuyện gì cần tìm mọi người thì

sao.”

Bích Thanh mãnh liệt kháng nghị, cuối cùng ép Diệp Thiếu Dương đáp ứng xong việc thì mua máy tính cho cô, lúc này mới đồng ý.

“Chị cùng đi với cậu nhé.” Tạ Vũ Tình đứng dậy muốn đi cùng Diệp Thiếu Dương. Không đợi Diệp Thiếu Dương từ chối, Tạ Vũ Tình bổ sung nói: “Dù sao có rất nhiều cư dân tham dự, dễ loạn thành sự kiện tập thể, nếu có mặt chị, đó là cảnh sát chấp pháp, nếu chỉ một mình cậu, nhỡ đầu xảy ra chuyện gì, tương lai bên trên truy cứu trách nhiệm, chị không dễ ăn nói, cảnh sát địa phương cũng không dễ ăn nói.”

Diệp Thiếu Dương suy nghĩ rồi nói: “Nhỡ đâu có tình huống gì bất ngờ, tôi lo không có cách nào bảo vệ chị được.”

Tạ Vũ Tình từ trong túi lấy ra Diệt Linh Đinh, cười nói: “Chị có nó hộ thân, cậu không cần phải để ý tới chị.”

Diệp Thiếu Dương đành phải đáp ứng, sau đó bảo lão Quách đi phòng cách vách trước, lưu lại Tuyết Kỳ ở đây, ba người cùng nhau chờ đợi Bích Thanh trở về.

Quá trình này có chút khẩn trương.

Tuyết Kỳ đột nhiên hỏi Diệp Thiếu Dương: “Hoa sen trắng này, cậu tính xử trí như thế nào, thật sự phải giúp cô ta tìm về Vại Luyện Thi, cô ta thân đầy tà khí, không phải thứ gì tốt đẹp. Cho dù cậu muốn tìm trợ thủ, cũng không nên thay đổi nguyên tắc chứ.”

Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ sờ sờ mũi, nói: “Thật ra, có bọn chị, tôi thật sự không thiếu trợ thủ… Tôi là nghĩ, nếu thả cô ấy đi, cô ấy không chừng sẽ làm ra chuyện gì, ở lại bên cạnh tôi, có lẽ có thể giúp cô ấy cải tà quy chính.”

“Cải tà quy chính…” Tuyết Kỳ cười lạnh, “Đây không phải tác phong của cậu.”

“ẶC, ngẫu nhiên một lần đi, ai bảo gặp phải chứ, cô ấy từ dân quốc theo tôi đến nơi đây, coi như là duyên phận.”

Tạ Vũ Tình nghe đến đó, khoác một tay lên trên vai Diệp Thiếu Dương, nói: “Chị nói cậu có phải nhìn trúng người ta hay không, cô ta nơi nào tốt, không phải là mông to chút.”

“Đúng vậy đúng vậy.” Tuyết Kỳ gật đầu theo, mặt cười xấu xa, kết quả Tạ Vũ Tình theo sát sau nói một câu: “Cậu nói bên cạnh cậu người nào không phải mỹ nữ, chỉ là luận dáng người người nào cũng không kém cô ta nhỉ, ồ, trừ Tuyết Kỳ cái sân bay này, người nào không phải dáng người cực tốt.”

Tuyết Kỳ vốn đang đắc ý, nghe xong Tạ Vũ Tình nói, nhất thời tức giận không chịu được, hướng Tạ Vũ Tình cả giận nói: “Tôi…”

“Tôi là nói chuyện mà, có kích động cái gì.”

Tuyết Kỳ đau thương muốn chết.

Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách nhìn nhau một cái, hai người đều dùng sức nín cười.

Đột nhiên, Bích Thanh từ ngoài cửa bay vào, vừa vào cửa đã nói: “Bọn họ hình như bắt đầu rồi, ta nhìn thấy có rất nhiều người đi vào trong cái sân đó!”

“Tốt, kế hoạch không thay đổi, tôi đi.”

Diệp Thiếu Dương vội vàng ra ngoài, Tạ Vũ Tình theo ở phía sau. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy cô đang sửa sang lại bao súng, buồn bực nói: “Chị có thể mang súng bên người sao?”

“Đương nhiên không được, đây là Súng Diệt Hồn. Loại sự tình này chỉ mang súng thật theo cũng vô dụng.”

Hai người đi xuống lầu, đánh tiếng với Ninh Lỗi cùng Vương Bình ngồi ở trong đại sảnh lầu một, hai người lập tức đến trong phòng cách vách nấp đi, miễn cho đến lúc đó bị ngộ thương.

Diệp Thiếu Dương cảm thấy hai người bọn họ có thể lưu lại, cũng là rất có dũng khí.

“Thiếu Dương…” Lúc từ cửa chính của khách sạn đi ra ngoài, Tạ Vũ Tình kéo góc áo Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn cô, nói: “Sao vậy?”

“Để ý một chút!”

“Chị cũng vậy.” Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, “Bảo vệ tốt chính chị.”

Từ khách sạn nhỏ đi ra ngoài, dọc theo đường đi có thể nhìn thấy không ít người đang đi về một phương hướng, nhìn thấy hai người bọn Diệp Thiếu Dương, đều ném đến ánh mắt nghi hoặc.

Tạ Vũ Tình không mặc cảnh phục, tiến lên khoác bả vai Diệp Thiếu Dương, phi thường tự nhiên nói: “Chồng à, chúng ta đi siêu thị dạo chút đi.”

Trong lòng Diệp Thiếu Dương run lên, thấp giọng lẩm bẩm: “Chị vậy mà biết làm nũng.”

“Giả.” Tay Tạ Vũ Tình giữ cánh tay hắn dùng sức véo một phát.

Biểu hiện của hai người, nhìn qua giống như một đôi tiểu tình lữ quá mức bình thường, căn bản sẽ không làm người ta hoài nghi. Thôn trong thành này tuy hộ gia đình đều bị Thánh Linh Hội hấp thu, đều quen biết nhau, nhưng con đường này cũng có không ít người nơi khác sẽ mượn đường đi ngang qua, hơn nữa phụ cận bởi vì có nhà ga, mở không ít khách sạn nhỏ, có người ngoài cũng rất bình thường, trừ dáng người Tạ Vũ Tình dẫn tới không ít người nhìn trộm, chưa ai chú ý tới thân phận của bọn họ.

Hai người chậm rãi tản bộ, cố ý để những người này đi qua trước.

Vốn hoạt động đến nay đã mở màn, những người này đều là đến sau. Sau một đám người đó, thì không còn ai nữa.

Diệp Thiếu Dương nói: “Không còn ai nữa.”

“Có ý tứ gì?”

“Chị có thể không cần làm bộ mà.”

Tạ Vũ Tình ngược lại dùng sức kéo cánh tay hắn, liếc hắn, nói: “Nhỡ đâu có người theo dõi chúng ta thì sao, sao, cậu không hài lòng đóng giả tình lữ với chị à.”

“Không có không có, tôi là sợ chị diễn trò vất vả.”

Tạ Vũ Tình bật cười, không khoác vai hắn nữa, mà là nắm tay hắn, mười ngón đan chặt, cùng nhau đi dạo đến dưới tòa nhà kia của phân hội Thánh Linh Hội.

Vẫn có người từ phương hướng khác nhau đang đi vào, có thể bởi vì đã tới muộn, bước chân rất vội vàng, cộng thêm trời tối, căn bản chưa ai chú ý tới hai người bọn Diệp Thiếu Dương.

“Chúng ta hẳn đeo khẩu trang hoặc là khăn quàng cổ, bọc kín kẽ, cùng không có ai chú ý tới.” Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến cái này.

“Sai lầm rồi, sự thật chứng minh, như vậy ngược lại càng dễ dàng khiến người ta chú ý.”

“Sao chị biết?”

“Bởi vì chị là cảnh sát.”

Câu trả lời này Diệp Thiếu Dương chịu phục.
Bình Luận (0)
Comment