Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2634

Diệp Thiếu Dương mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng cũng yên tâm, dù sao có hai người Đạo Phong và Dương Cung Tử, xem như CÓ anh chị chăm sóc, Nhuế Lãnh Ngọc tự nhiên không có việc gì, hoàn toàn yên tâm, hơn nữa tâm tình còn rất khá -- túy trước đó đã làm thiết tưởng bi tráng nhất, nhưng kết cục bây giờ, so với hắn nghĩ đến còn tốt hơn nhiều.

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống ở bên giường, cởi giày, một chân đạp ở trên mông Đạo Phong một cái, nói: “Này, nói tới, lần này đi đánh lén Thiên Khí sơn, ngươi có chút không chịu bỏ sức nha, bị năm tên tiểu đệ của Hậu Khanh cuốn lấy lâu như vậy, cả trận chiến đấu ta đều không thấy ngươi.”

Đạo Phong liếc xéo hắn, “Ngươi cảm thấy năm đại thi tiến kia rất dễ đối phó?”

“Lợi hại nữa cũng là tiểu đệ của Hậu Khanh mà, có thể lợi hại đến đâu chứ. Huống chi người còn là cùng Dương Cung Tử hai người.”

“Không muốn nói chuyện.” Đạo Phong lười giải thích với hắn.

Diệp Thiếu Dương bật cười, một cánh tay từ phía sau ôm bả vai Đạo Phong, nói: “Không đùa người nữa, biết người lợi hại rồi. Đạo Phong, người sau này có tính toán gì không?”

Đạo Phong trầm ngâm một lát, nói: “Trước tiên nói về ngươi, ngươi có tính toán gì không?”

“Tính toán sao.” Diệp Thiếu Dương tung người nhảy ngồi trên cửa sổ, “Vốn ta là tính đón Lãnh Ngọc, đem cô ấy dàn xếp trước, bây giờ đã bớt đi chuyện này, ta phải thực hiện hứa hẹn đối với Trương Vô Sinh, tiếp tục điều tra chuyện Thánh Linh hội, báo thù cho Đạo Uyên lão tổ.”

Lập tức đem cả sự kiện nói từ đầu tới đuôi một lần, Đạo Phong vốn cũng có biết chút, sau khi nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu, nói: “Cửu Tinh Điệp Khí Trận, ta cũng từng nghe nói, chủ vị tự diễn càn khôn, quả nhiên thần diệu, nhưng nhân gian có vụ sư tà phái, nhiều nhất cũng chỉ tích lũy tới lục tinh... Ngươi xác định là cửu tinh?

“Ta không xác định, là Trương Vô Sinh nói như vậy, nghĩ hắn sẽ không gia nhỉ. Thế nào, ngươi muốn theo ta cùng đi hay không?”

Đạo Phong trầm mặc một lúc lâu, nói: “Ta còn có việc của ta, ta không thể luôn xoay quanh ngươi.”

“Lời này, nhỡ đâu bản thân ta không xử lý được thì sao.”

“Thực không xử lý được đã rồi nói tiếp.”

Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Đạo Phong trầm mặc một lúc, quay đầu nhìn hắn, nói: “Thiếu Dương, ta có khả năng cần rời khỏi một đoạn thời gian, sau khi ta đi, Phong Chi Cốc ngươi có thể tìm Lâm Tam Sinh đi xử lý, hoặc là Tiểu Thanh, bảo vệ ranh giới là được, kiên trì đến khi ta trở về.”

Diệp Thiếu Dương ngẩn ra, “Ngươi đi đâu?”

“Ta là nói nếu... Ta còn chưa nghĩ xong." Trên mặt Đạo Phong xuất hiện sự do dự hiếm thấy.

“Cái gì thế, người nói rõ ràng chút.” Diệp Thiếu Dương có một loại dự cảm không rõ.

Đạo Phong nói: “Ta chỉ cần chém nguyên thần, liền có thể chứng Hỗn Nguyên vô cực đại đạo, về phần phương pháp trảm nguyên thần, ta có chút lĩnh ngộ, ta cũng không

Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Nguyên thần trảm như thế nào, không còn nguyên thần, vậy không phải đã chết sao?”

“Chính là như thế, ta mới có băn khoăn... Mà thôi, tạm không nói đến cái này, người chỉ nhớ kỹ, nhỡ đâu ta không còn nữa, dựa theo lời ta mà đi làm, nhất định không thể đem mọi chuyện phó thác cho Kiến Văn Đế, trong Phong Chi Cốc, không ai có thể chấn trụ được hắn, khi cần thiết, không tiếc giết hắn."

Diệp Thiếu Dương ngây ngốc nhìn Đạo Phong, lắc đầu nói: “Ta mặc kệ, Phong Chi Cốc là của ngươi, vĩnh viễn đều là của ngươi, ngươi không thể làm bậy.”

Thấy Đạo Phong không lên tiếng, Diệp Thiếu Dương dùng hai tay ấn hai bên má hắn, bắt buộc hắn nhìn mình, lớn tiếng nói: “Ta nói nghiêm túc với người, tuy nghe ất buồn nôn, nhưng mà... Ta không thể không có ngươi, ngươi biết không, ừm?”

Đạo Phong nhìn hắn, vẻ mặt có chút giật mình, cũng có chút xấu hổ, lập tức đẩy tay hắn, nói: “Không nói cái này nữa, nói chính sự với người, nhiệm vụ cuối cùng của ngươi, là san bằng Thái m son, giết Vô Cực Quỷ Vương. Chuyện này, người phải nhớ kỹ.”

Khóe miệng Diệp Thiếu Dương giật giật, “Đổi người khác được không?”

“Trừ phi ngươi không phải đứa con ông trời lựa chọn, nếu không, người phải đi làm chuyện này, ta làm tất cả, là vì thay người hoàn thành nhiệm vụ, nhưng ta chưa chắc thành công, ta nếu chết, ngươi không có bất luận kẻ nào có thể trông cậy vào nữa, mấy huynh đệ kia bên cạnh người tất nhiên xuất sắc, nhưng không đủ để đối phó Vô Cực Quỷ Vương, bọn họ có thể giúp người, nhưng có một số việc, cần ngươi tự đi làm.”

Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hẳn một hồi, cười khổ, dùng sức phun ra một hơi, nói: “Vì sao, chúng ta không thể sống như người thường?”

Đạo Phong xoay người, tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, lặng lẽ nói: “Có một số việc, chung quy cần có người đi làm.”

Chung quy cần có người đi làm?

Diệp Thiếu Dương đang tự hỏi vấn đề này, Đạo Phong một lần nữa xoay người, hướng hắn nói: “Cửu Tinh Điệp Khí Trận người nói, nếu thật sự là Tinh Nguyệt Nô gây ra, vậy đó là một cơ hội tuyệt hảo tranh đoạt Hiên Viên kiếm, người cần để ý.”

Diệp Thiếu Dương uể oải gật gật đầu.

Một tay Đạo Phong lướt qua khuôn mặt hắn, nhéo nhéo mũi hắn, hướng hắn cười cười.

Động tác này, cực kỳ giống lúc nhỏ, trong lòng Diệp Thiếu Dương cảm động một phen, một lần nữa ngồi ở trên giường, lẩm bẩm: “Đạo Phong, ta rất hoài niệm lúc còn nhỏ, lúc đó thế giới của ta chỉ lớn

On, đối với chuyện bên ngoài đều không biết, khi đó. Người cũng không phải như bây giờ, Đạo Phong, người có đôi khi sẽ hoài niệm đoạn ngày tháng đó không?”

Lời Diệp Thiếu Dương nói, đã chạm tới bộ phận mềm mại nhất trong lòng Đạo Phong, từng màn ngày xưa nổi lên trong lòng, hắn lại lắc lắc đầu, “Ta chưa bao giờ hồi tưởng quá khứ, bởi vì, tất cả đều đã qua, ai cũng không trở về được nữa.”

Ai cũng không trở về được...

Câu này, khiến Diệp Thiếu Dương cảm thấy một cơn đau thương mờ nhạt. Hắn đưa tay đi kéo Đạo Phong, ngồi xuống ở bên cạnh mình, Đạo Phong chưa từ chối.

“Đạo Phong, ta nhớ rõ lúc trước ở trên núi, từng hỏi người một vấn đề, trên đời này rốt cuộc có thần hay không? Còn nhớ câu trả lời của người lúc đó không?”

“Thần, nhưng là người bị thần thoại, chỉ cần người đã khá, trăm ngàn năm sau, ngươi cũng là thần”

Diệp Thiếu Dương mỉm cười. “Câu trả lời này thật đại nghịch bất đạo.”

Đạo Phong cũng hướng hắn cười cười, “Ngươi khi đó rất không phục ta, ngươi đã nói, sau khi lớn lên nhất định phải vượt qua ta. Bây giờ thì sao?”

“Vẫn tương tự!” Diệp Thiếu Dương hướng hắn nhếch miệng cười. “Cho dù ngươi là thiên phú mạnh nhất từ xưa đến nay, nhân gian đạo thần, ta vẫn không phục! Ta nhất định sẽ vượt qua ngươi!”

“Vậy thì được rồi.”

Đạo Phong đứng dậy, hướng hắn cười cười, từng người bay ra ngoài cửa sổ.

“Tạo hóa hội nguyên nhiều đau khổ, không hướng nhân gian trải vạn xuân...”

Hai câu ngâm khẽ từ ngoài cửa sổ theo gió bay tới.

Lại làm màu!

Diệp Thiếu Dương hướng phía cửa sổ thè lưỡi.

Ngày hôm sau, Diệp Thiếu Dương xuất viện về nhà, Tứ Bảo và Ngô Gia Vị tự nhiên cũng xuất viện theo, Tứ Bảo là theo Vương Học Văn cùng nhau xuất viện, mặt hàng trong sắc khinh bạn này vừa xuất viện đã không thấy bóng dáng đầu nữa.

Ngô Gia Vĩ và lão Quách cùng nhau về nhà, tiếp tục gây họa cho cửa hàng của hắn, dùng gỗ của hắn đúc kiếm các kiểu...

Diệp Thiếu Dương và Bích Thanh với Qua Qua cùng nhau về nhà.
Bình Luận (0)
Comment