Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2710

(Chú ý: Tây phương tâm giáo chủ, có tây phương thế giới cực lạc giáo chủ A Di Đà Phật, trung ương sa bà thế giới giáo chủ Thích Ca Mâu Ni Phật, đông phương tịnh lưu ly thế giới giáo chủ Dược Sư Phật. Trong đó lớn nhất là A Di Đà Phật, Như Lai, chỉ là một loại xưng hô của Phật, đều không phải là chúa tể Phật môn)

Tất Tín thiền sư nghe bọn họ nói xong, So với bọn họ còn khiếp sợ hơn.

“Nhị vị... Linh bà bà này chính là Tây Thiên A Di Đà Phật chuyển thể, là Lạt Ma đương thời, các vị... chẳng lẽ không biết?”

“Nói xằng nói bậy!”

Đằng Vĩnh Thanh nghe xong lời này, lại giận dữ, cả giận nói: “Là kinh văn nào viết như vậy, quả thực yêu ngôn hoặc chúng phải xuống mười tám tầng địa ngục!”

Tất Tín thiền sư nhíu mày nhìn hắn, nói: “Công tử tín phật?”

“Ta là đệ tử Lạc Già Sơn, từ nhỏ đã xuất gia, chỉ là vì muốn đi chu du thiên hạ, nên không xuống tóc mà thôi, ngươi nói ta tín Phật hay không!”

Tất tín thiền sư lạnh lùng cười, “Thì ra là người trong Phật môn ta, vị sư phụ này, những lời ngươi nói cũng chỉ có mình ta nghe được coi như là xong, nếu như truyền ra ngoài, thì sẽ phải ngồi tù. Linh bà bà chính là Phật tổ chuyển thể, đây là chuyện mọi người đều biết, còn cần kinh văn gì chứng minh? Đương kim hoàng thượng tự mình sắc phong Linh bà bà là quốc mẫu, sao có thể là

giả?”

“Toàn lời nói bậy, thật sự là nói xằng nói bậy!” Đằng Vĩnh Thanh tức giận đến người.

Diệp Thiếu Dương đột nhiên chú ý, dưới chân tượng thần Linh bà bà có một bài vị bằng gỗ, bên trên viết “Vô cực thánh mẫu tây phương Phật tổ chân thân Linh bà bà”, trong lòng vừa động, hỏi: “Vô cực thánh mẫu là có ý gì?”

Tất Tín thiện sự nói: “Tất nhiên là danh hiệu Đạo giáo, Linh bà bà không chỉ là Phật tổ chuyển thế, còn là bản tôn nhân gian của Vô cực thánh mẫu, thần tối cao của Đạo giáo...”

Cái này thật lợi hại. Diệp Thiếu Dương tức giận đến phì cười.”Linh bà bà này rất lợi hại a. Không riêng gì thần tối cao Phật môn, còn là thần tối cao Đạo môn, bà ta một mình quản hai giáo, bận rộn lắm đây.”

Tất Tín thiền sư nói: “Mới đầu, chúng ta cũng tranh cãi, không bên nào thừa nhận địa vị của Linh bà bà ở tông môn đối phương, nhưng sau đó Thiên tử hạ lệnh, thiên hạ Đạo Phật một nhà, đều cung phụng Linh bà bà, kể từ đó, cũng không có mâu thuẫn gì nữa.”

Diệp Thiếu Dương âm thầm hít vào một hơi.

Thiên hạ Đạo Phật một nhà, đều cung phụng Linh bà bà... Cái này đến cùng là thời đại kiểu gì a?

“Yêu ngôn hoặc chúng!”

Đằng Vĩnh Thanh đột nhiên nhỏm dậy, hướng ra ngoài cửa, Diệp Thiếu Dương đuổi tới bên ngoài, nhìn hắn đang cúi đầu tìm đồ vật trên đất, vì thể hỏi hắn làm gì.

Đằng Vĩnh Thanh cũng không để ý, đột nhiên ánh mắt sáng lên, nhìn thấy bên cạnh sân có một khối đá, khoảng mấy chục cân, đi tới nhấc lên.

Diệp Thiếu Dương trong nháy mắt hiểu rõ hắn muốn làm gì, vốn định ngăn cản hắn, trong lòng vừa động, không hề động thủ, nhìn hắn ôm khối đá vọt vào Đại Hùng bảo điện, thẳng đến tượng thần Linh bà bà.

“Ngươi định làm gì!” Tất Tín thiền sư hét lớn một tiếng với hắn, ý đồ tiến lên ngăn trở, bị Đằng Vĩnh Thanh một cước đá bay, ôm khối đá, dùng sức nện lên tượng thần.

Oanh!

Khối đá nện lên tượng thần, đầu Linh bà bà lập tức nứt toác, từng đợt từng đợt linh khí nhè nhẹ từ bên trong phát ra, phải thời gian dài mới tan hết.

“Người đâu!”

Tất Tín thiền sư phục hồi tinh thần, phát ra tiếng gầm rú như lợn bị chọc tiết.

Diệp Thiếu Dương đi đến bên cạnh Đằng Vĩnh Thanh, khen: “Thanh ca uy vũ."

“Hiện tại làm sao bây giờ? Chạy sao?” “Há, làm cũng làm rồi, chạy cái gì, đánh một trận là được.”

Khi đang nói chuyện, có mấy hòa thượng từ bên ngoài Đại Hùng bảo điện vọt vào, ngơ ngác không biết đã xảy ra chuyện gì.

Tất Tín thiền sư gào khóc, chỉ vào tượng thần cho bọn hắn xem.

Mấy hòa thượng nhìn thấy, đều giận tới cực điểm, muốn xông tới bắt Đằng Vĩnh Thanh.

Diệp Thiếu Dương lắc lắc tay áo, thi triển ngón nghề Mao Sơn, chỉ mất vài công phu, mấy hòa thượng đã nằm sấp toàn bộ.

Bên ngoài còn có mấy người đuổi tới, nhìn thấy Diệp Thiếu Dương có thể đánh người như vậy, lập tức kinh sợ, đứng ở cửa chửi bậy.

“Mau, mau đến hậu sơn thịnh phương trường đến, dùng pháp thuật bắt bọn họ! Còn nữa, chạy nhanh đi báo quan!” Tất Tín thiện sự nhanh chóng dặn dò.

Vài hòa thượng lập tức chạy đi.

Diệp Thiếu Dương tiếp đón Đằng Vĩnh Thanh cùng nhau đi đến trong sân, không bao lâu, một lão hòa thượng mang theo vài đệ tử, từ cửa nhỏ thiên điện tiến vào, Tất Tín thiền sư nhìn thấy lão hóa thượng, lập tức kêu sư phụ, khóc lớn hồi báo tình huống.

“Có chuyện như vậy sao!!”

Lão hòa thượng nhìn thẳng Diệp Thiếu Dương hai người, phái một đệ tử tiến vào Đại Hùng bảo điện điều tra, đi ra hồi báo là thật. Lão hòa thượng tức đếnchòm râu dựng thẳng lên, chỉ vào Diệp Thiếu Dương hai người mắng:

“Phật môn tịnh địa, hai người các ngươi vì sao ở đây giương oai, làm ra chuyện phát rồ bực này, không sợ Phật tổ giáng tội sao?”

“Ngươi cũng xứng nói đến Phật tổ?”

Đằng Vĩnh Thanh xắn tay áo liền vọt tới

Hắn là người thành thật, hơn nữa lại tu Phật từ nhỏ, tính tình đặc biệt tốt, bình thường chuyện gì cũng có thể nhịn, nhưng hắn không nhẫn nhịn được nhất, chính là tín ngưỡng của mình bị người ta chà đạp, phá hủy tượng thần cũng không thể cân bằng phẫn nộ trong lòng hắn, nhưng mà mấy hòa thượng ban nãy đều là gà què, lão hòa thượng này xem ra có chút tu vi, vì thế lập tức xông tới, hai tay chắp tay niết quyết.

“Pháp sư?”

Lão hòa thượng nhướng mày, lui về phía sau nửa bước, một tay kết ấn, vươn tới Đằng Vĩnh Thanh, trong miệng thầm niệm chú ngữ, một cỗ Cương phong từ bên ngoài thân đằng khởi, trên người áo cà sa không gió tự bay, ngay cả chòm râu cũng bay lên.

“Thượng nhân cảnh giới.” Diệp Thiếu Dương âm thầm lẩm bẩm thì thầm một tiếng, lắc đầu. Thực lực của Đằng Vĩnh Thanh, tuy không là gì ở trước mặt mình, nhưng đối phó bão hòa thượng này vẫn thừa sức, vì thế ôm cánh tay đứng bên cạnh nhìn.

Hai người hai tay cùng đánh tới một chỗ.

"Oa..."

Lão hòa thượng phun ra một bóng máu, bóng người bay ngược ra ngoài, rơi trên đất, cũng chưa bò dậy, nâng một chân lên, giống như cá đù vàng bị mắc lưới, vẫn mãi run rẩy không ngừng.

Mấy đệ tử của hắn vừa thấy, đều bị dọa mặt vàng như màu đất. Đằng Vĩnh Thanh đi tới phía bọn họ, vốn đang muốn đánh nhau, nhưng mấy hòa thượng đột nhiên như ong vỡ tổ vọt tới lão hòa thượng bên người, quan tâm các kiểu.

Đằng Vĩnh Thanh cũng có chút không biết nói gì, rõ ràng là đám hòa thượng nhận ra mình không phải đối thủ, không dám động thủ, lấy chuyện này làm lấy cớ.

“Nặng tay rồi.” Diệp Thiếu Dương nói với Đằng Vĩnh Thanh. “Ta không ngờ hắn yếu như vậy, cũng là nhất thời khí thịnh.” Đằng Vĩnh Thanh cũng có chút hối hận, đi qua đó xem xét, lão hòa thượng thất khiếu đổ máu, nhìn là thấy không ổn rồi.

Diệp Thiếu Dương đuổi mấy hòa thượng sang một bên, muốn xem xét tình hình lão hòa thượng, kết quả... trên người lão hòa thượng đột nhiên hiện lên một đạo linh quang, cả người thu nhanh lại, nhanh chóng thu nhỏ lại, biến thành... một con cá!

Một con cá lớn dài chừng 1 thước, loại cá trê đầu rất lớn, thân mình rất nhỏ, nằm ở trên đất, vô lực quẫy đuôi.

Cá trê tinh?

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh lập tức ngây dại.

Đúng lúc này, cá trê tinh đột nhiên phịch một cái, sau đó thân thể thẳng tắp nằm ở trên đất, tiêu mạng.

Tinh phách từ nó trong cơ thể bay ra.

Diệp Thiếu Dương cùng Đằng Vĩnh Thanh bốn mắt nhìn nhau, phương trường của một ngôi chùa miếu, lại có thể là một yêu quái!
Bình Luận (0)
Comment