Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2744

Diệp Thiếu Dương hé miệng cười, “Vậy phải đánh mới biết được, nếu chúng ta đã dám đến, ngươi không cần lo lắng, ngươi cứ nói đi, ngươi là loại người nào, vì sao lại ở chỗ này?”

Nữ quỷ ngồi xuống giường, bụm mặt khóc lên.”Vô dụng... Cái này không phải thời đại của ta, ta không trở về được, ngươi cũng không giúp được ta...”

Diệp Thiếu Dương trong lòng vừa động, “Ngươi cũng là xuyên qua?”

“Ta là... Ta nói ra các ngươi cũng không tin, ta, ta là người của mấy trăm năm sau...”

Diệp Thiếu Dương vỗ đùi, nói: “Baby, số di động của cô là bao nhiêu?

“Tôi..." Nữ quỷ ngang lại, đột nhiên ngẩng đầu, khiếp sợ nhìn hắn, đột nhiên hiểu ý, cả kinh nói: “Các anh, ở cùng thời đại với tôi?”

“Hẳn là vậy, chúng tôi cũng giống như cô, cũng là xuyên không đến, năm 2018.”

Nữ quỷ nghe nói, lại bổ nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương, lớn tiếng khóc hẳn lên.

Thật sự là đồng hương gặp đồng hương, hai mắt nước mắt lưng tròng a.

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ cái ót của cô, an ủi nói: “Không có việc gì, mặc kệ cô đã gặp chuyện gì, chỉ cần gặp được chúng tôi, vậy sẽ không có việc gì, cô ngồi xuống trước, chậm rãi nói, rốt cuộc sao lại thế này.”

Nữ quỷ khóc nửa ngày, cảm xúc dịu bớt, nghẹn ngào kể về những gì mình gặp phải, quả thực làm người nghe kinh sợ:

Nữ quỷ này tên là Lưu Ly Ly, người Thành Đô, năm nay cũng mới hai mươi lăm tuổi, sinh tiền là streamer trò chơi, trực tiếp đánh LOL trên ứng dụng Đẩu ngữ, vốn là hotgirl có thực lực trên mạng, đại khái nửa năm trước, cô cùng bằng hữu đi Quý Châu du lịch, bởi vì là đi tự do nên tới khắp nơi du sơn ngoạn thủy, không biết như thế nào lại vào một khu rừng sâu, bởi vì tránh mưa to, mò vào một ngôi miếu đổ nát, trong miếu có một đạo sĩ, lưu bọn họ qua đêm, buổi tối đạo sĩ đó nói vì giải cảm cho các cô nên làm trà gừng cho các cô uống.

Uống xong thì lên giường ngủ, tới khi cô tỉnh lại, đã bị cái đạo sĩ này trói lại...

Đạo sĩ nhốt các cô ở trong mật thất, mỗi ngày lại đây cường bạo các cô... Hơn nữa mỗi ngày cho các Cô uống một loại thuốc, để cho các Cô thần trí hoảng hốt, thậm chí cũng không biết mình là ai, thậm chí chủ động phối hợp...

Chịu đựng những ngày sống không bằng chất này được một đoạn thời gian, cô cùng người bằng hữu từ từ gầy yếu, bằng hữu sau đó chết trước, vừa vặn lúc ấy đạo sĩ đó không ở đây, bằng hữu cô sau khi chết, quỷ hồn đã mở thiên tai, bám vào trên người cô, cũng tỉnh lại thần trí của cô, dẫn cô đào tẩu, kết quả bởi vì không quen thuộc sơn đạo, cả đêm không đi ra ngoài được, sau lại bị đạo sĩ kia bắt được. Quỷ hồn bằng hữu của cô bị đạo sĩ đánh trúng, hồn phi phách tán ngay tại chỗ, cô phản kháng trối chết, cào bị thương mắt của đạo sĩ.

Đạo sĩ giận dữ, vận dụng tà thuật, dùng định hồn châm đem cô đóng đinh lại, hồn phách bị giam cầm trong nhục thân, không thể rời đi, muốn tự tuyệt hồn phách cũng làm không được. Mỗi ngày phải gánh vác đạo sĩ phát tiết thú tính...

Sau lại, cô liền mơ mơ màng màng bị mang đến nơi đây, nhốt trong mật thất không nhìn thấy mặt trời này, mỗi ngày, nếu cô không nghe lời, đạo sĩ sẽ dùng liệt hồn thuật kích thích thần thức của cô, loại cảm giác này... quả thực còn hơn tất cả khổ hình trên thân thể, cô không thể không khuất phục, mỗi ngày miễn cưỡng cười vui, tận lực bản thân... Thật đáng giận, đạo sĩ đó không chỉ tự mình lăng nhục cô, còn dùng cô để chiêu đãi một vài đệ tử...

Bởi vậy, vừa nãy khi Diệp Thiếu Dương hai người tiến vào, cô tưởng là đệ tử của ác đạo kia, sợ chịu hình, lúc này mới chủ động đi lên câu dẫn...

Nói xong những thảm thống đã trải qua, nữ quỷ cũng ghé vào trên giường gào khóc hắn lên, phát tiết những cảm xúc dồn nén suốt thời gian này.

Những gì đã trải qua... quả thực cực kỳ bi thảm!

“Con mẹ nó chứ?”

Diệp Thiếu Dương tức giận một chương đánh lên ván giường, cầm một tiếng, đánh thủng một lỗ trên ván, đứng hẳn dậy, mắt đầy lửa giận, nhưng lại không có chỗ phát tiết phẫn nộ trong lòng, sải bước đi tới đi lui ở trong phòng.

Đằng Vĩnh Thanh là đệ tử của Phật, nghe xong những gì cô trải qua, cũng tức đến nghiêng răng nghiến lợi, hai nắm đấm kêu rắc rắc.

“Tên ác đạo này phải bị xuống mười tám tầng địa ngục!”

Diệp Thiếu Dương bắt buộc mình tỉnh táo lại, đi đến bên cạnh Lưu Ly Ly, nắm chặt hai tay cô, nói: “Cô yên tâm, tôi lấy danh dự ngàn năm của Mao Sơn ra thế, tôi nhất định giúp cô báo thù!”

Lưu Ly Ly thở dài, yếu ớt nói: “Ác đạo đó pháp lực cao cường, báo thù không dám hy vọng xa vời, nếu đạo trưởng có thể mang ta cùng đi, không còn bị đạo sĩ đó lăng nhục, tôi nguyện ý làm quỷ phó cho anh, cả đời hầu hạ...”

Diệp Thiếu Dương chậm rãi lắc đầu.

“Từ giờ trở đi, không có ai có thể khi dễ cô nữa.”

Hắn hỏi vị trí định hồn chậm, để cho Lưu Ly Ly ngồi vững, vòng đến phía sau cô, vạch tóc ra, quả nhiên ở vị trí trên huyệt Bách Hội có cắm một cây dài định.

Diệp Thiếu Dương giữ phần đuôi cây đinh, dùng sức rút ra, đột nhiên, Lưu Ly Ly hét lên một tiếng, hồn phách nháy mắt bị bắt vào trong định, nhục thân từ trên giường ngã xuống, hóa thành một đống thịt thối, nhanh chóng tan ra, chỉ còn lại có một đống xưa

“Thật đáng giận, dám động tay động chân trên cây đinh, hút hồn phách cô vào, đợi ta tác pháp!” Diệp Thiếu Dương nắm định hồn chân trong tay, nhắm mắt lại, bắt đầu niệm chú, để cho thần thức tiến vào, đem Lưu Ly Ly hồn phách tha đi ra, chỉ có một biện pháp này, bằng không hủy diệt định hồn châm cũng thật ra dễ dàng, nhưng hồn phách Lưu Ly Ly cũng sẽ bị hủy diệt theo.

Thần thức tiến vào không gian nhỏ hẹp dùng pháp lực xây dựng bên trong cây đinh, bên trong ở hỗn độn tìm được Lưu Ly Ly đang lạnh run, kéo cô cùng nhau đi ra ngoài, vừa định rời khỏi không gian này, đột nhiên, bên trong hỗn độn sinh ra một cỗ lực lượng cực kỳ khủng bố, đánh lên thần thức Diệp Thiếu Dương.

Sự việc xảy ra đột nhiên, Diệp Thiếu Dương vốn không có dự đoán được, hơn nữa thần thức vốn hư vô, căn bản không có thủ đoạn phòng ngự, dưới va chạm này, chỉ cảm thấy trong đầu não một tiếng nổ ông, giống như bị đại chuỳ đánh một cú, trước mắt tối đen, vội vàng ôm nguyên thủ nhất, đem thần thức định trụ, cố gắng thu nạp.

Đúng lúc này, hắn cảm thấy sau gáy căng thẳng, khi muốn xoay người thì phát hiện thân thể hoàn toàn không động đậy được...

“Lợi hại a, Diệp Thiếu Dương, đổi thành người bình thường, chỉ sợ sớm đã thần thức thoát phá, người lại có thể phục hồi lại... May mắn bần đạo ta chuẩn bị chu toàn, bằng không thật đúng là không nắm được ngươi.”

Một thanh âm âm lãnh từ phía sau truyền đến, nói còn chưa dứt lời, Diệp Thiếu Dương liền cảm thấy mình bị một cây sợi dây buộc chặt cổ, sau đó đánh pháp kết, dùng sức lôi kéo về phía sau, Diệp Thiếu Dương ngã trên đất, ngẩng đầu nhìn thấy một gương mặt âm u đứng ở phía sau mình đang quan sát mình.

Chính là đạo sĩ tên Trầm Cường kia.

“Buông hắn ra!”

Đằng Vĩnh Thanh phục hồi tinh thần lại, lập tức hướng về phía, Trầm Cường xem cũng chưa xem, búng tay một cái, lập tức mấy chục đạo sĩ từ ngoài cửa vọt vào, vây quanh Đằng Vĩnh Thanh đánh, Đằng Vĩnh Thanh thực lực cũng khá, nhưng đột nhiên bị vây công, không gian lại nhỏ hẹp, tiến thối cũng khó lấy điều chỉnh, chỉ có thể liều mạng trước tiên bảo hộ bản thân, nhìn Diệp Thiếu Dương cách đó không xa, trong lòng vạn phần sốt ruột.

“Ngươi là nhằm vào ta mà đến?” Diệp Thiếu Dương cố ý hỏi, vừa âm thầm triệu tập cường khí, ý đồ phá tan linh phù phong ấn. Nói đến cũng thật sự là xấu hổ, mình trước nay luôn là dùng linh phù phong ấn người khác, đây là lần đầu tiên bị người khác phong ấn.
Bình Luận (0)
Comment