Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 2788

Bánh Bao muốn vô giúp vui, cũng đi theo.

Diệp Thiếu Dương cần khống chế hoàng đế, cùng Ngô Gia Vĩ và Bích Thanh cùng nhau ở lại chờ.

Sau khi Tiểu Mã ra ngoài, bên ngoài có tiếng đánh nhau liên tục không ngừng, qua khoảng mười phút, Bánh Bao đột nhiên chạy vội đến, cách thật xa đã hướng Diệp Thiếu Dương hô: “Lão đại không xong rồi! Tiểu Mã ca không phải đối thủ của đạo sĩ kia, bị cuốn lấy rồi, lão đại mau đi hỗ trợ!”

“Đạo sĩ? Lấy đâu ra đạo sĩ?”

“A, chính là tướng quân gì gì đó, thật ra là đạo sĩ, rất lợi hại!”

Diệp Thiếu Dương vừa nghe, cảm thấy kỳ quái, bảo Bích Thanh và Ngô Gia Vĩ ở lại trong hoàng đế, bản thân và Bánh Bao chạy nhanh ra bên ngoài, trong lòng cực kỳ ngạc nhiên.

Tuy mình luôn chê bai Tiểu Mã, nhưng không thể không nói, hôm nay Tiểu Mã tu vi cực sâu, ở trong tà vật cũng đã sớm tiến vào cảnh giới thượng tầng, ở nhân gian cũng không có địch thủ gì, tuy sống có chút vớ vẩn, nhưng có thể áp chế được cậu ta, dù sao cũng là cường giả rất hiếm thấy.

Từ hoàng thành, Diệp Thiếu Dương đứng ở trên bậc thang, rất xa đã nhìn thấy Tiểu Mã cùng một người đánh nổi hứng, phụ cận trái lại có không ít binh sĩ vây quanh, đồng nghìn nghịt đem con đường bịt kín hết, nhưng lúc hai người đối chiến không ngừng có luồng khí đảo qua, làm bọn họ cũng không dám tới gần người, chỉ có thể ở xa xa xem náo nhiệt.

Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn về phía chiến trường, chiến đấu cùng Tiểu Mã là một tướng quân mặc kim giáp, mặt trắng không râu, nhìn qua năm mươi mấy tuổi, vẻ mặt có chút dại ra, rõ ràng là tướng quân, trên tay lại cầm một cây phất trần, làm phép phòng thủ, ở trên đỉnh đầu lão treo một dả ánh sáng trắng dài dài, dài cỡ cánh tay, to bằng hai ba ngón tay, phóng thích ánh sáng trắng khí thế bức người, ở dưới tướng quân này khống chế, không ngừng hướng Tiểu Mã đánh xuống.

Dải màu trắng này có thể dài cũng có thể ngăn, có thể cong cũng có thể thắng, khí thế cũng trong nhu có cương, rất huyền diệu, Tiểu Mã tuy tu vi cao thâm, nhưng ở trên thủ đoạn căn bản không phải đối thủ, dựa vào viên gạch huyền thiết trong tay cứng rắn chống đỡ, bị đùa giỡn xoay vòng

vòng.

Nhưng đối phương hiển nhiên rất hiểu chiến thuật, cũng không vội lợi dụng ưu thế, mà là đuổi theo Tiểu Mã chiến đấu quấn chân, tích lũy tru thế.

Thủ đoạn này. Nhìn qua rất quen thuộc, Diệp Thiếu Dương nhíu mày quan sát một hồi, xác định lão đầu này dùng là pháp thuật đạo môn thuần khiết, trong lòng nghi hoặc, chỉ để ý nhìn chằm chằm lão nhân, đột nhiên Bánh Bao ở bên cạnh hô: “Lão đại, người còn không ra tay, Tiểu Mã ca sẽ không chống đỡ được!”

Diệp Thiếu Dương đột nhiên phục hồi tinh thần, lúc này thấy lão giả kia đột nhiên đẩy nhanh thể Công, ép người lên, đem phất trần trong tay tung đi, hai tay kết ấn, niệm lên chủ ngữ:

“Cửu thiên quy mệnh, nhất nguyên hóa tinh! Thái thượng lão quân cấp cấp như luật lệnh!”

Pháp khí dài dài kia trên đỉnh đầu chợt run lên, thế mà ảo hóa ra mấy chục hình ảnh ánh sáng, đem Tiểu Mã vây quanh ở giữa, từ góc độ Diệp Thiếu Dương nhìn qua, mỗi một hình ảnh ánh sáng đều treo lơ lửng ở trên vị trí đặc thù, chỉ nhìn một cách đơn thuần không có chú ý gì, nhưng kết hợp lại nhìn qua, vừa vặn là một bộ Thiên Can Hàng Đồ.

Ở trong mắt Tiểu Mã, chung quanh mình khắp nơi đều là hình ảnh ánh sáng, mắt cũng muốn hoa lên, trong tay mình chỉ một viên gạch, không biết nên đập cái nào.

Đột nhiên, toàn bộ hình ảnh ánh sáng ở trong nháy mắt co rút lại, tựa như tinh đấu đầy trời, lại kéo lưỡi dao thật dài, từ bốn phương tám hướng bắn về phía hắn.

“Móa nó, cái này con mẹ nó là chiêu gì thế!” Tiểu Mã kêu loạn lên oa oa.

“Cửu Thiên Nguyên Thần Xích! Trương sư thúc, mau dùng tay!”

Diệp Thiếu Dương chạy vội lên, nhảy dựng lên, trực tiếp nhảy lên trên vai một binh sĩ, dọc đường giẫm qua, mắt thấy Tiểu Mã sắp trứng chiêu, mình lại không chạy kịp, Diệp Thiếu Dương trong tình thế cấp bách quát to một tiếng: “Trương Vô Sinh!!”

Động tác làm phép của lão giả kia ngưng trệ, quay đầu nhìn qua.

Diệp Thiếu Dương đem kiếm gỗ trong tay ném đi, nhìn như tùy tiện ném một phát như vậy, đánh trúng một trong mười hai ánh sao, vạn tia sáng trắng nhất thời tất cả đều điêu linh, vẫn là một pháp khí màu trắng kia nhô lên cao hạ xuống, lão tướng quân đó vội bước lên phía trước bắt lấy, xoay mặt nhìn về phía Diệp Thiếu Dương.

“Má nó nguy hiểm quá!”

Tiểu Mã bị dọa toát mồ hôi lạnh, cũng không thể hiện nữa, nhanh như chớp chạy đến phía sau Diệp Thiếu Dương, ấn bờ vai hắn, le lưỡi nói: “Lão già kia quá lợi hại, Tiểu Diệp Tử hai ta cùng lên, khẳng định có thể xử lý được lão!”

Diệp Thiếu Dương không để ý tới hắn, yên lặng nhìn lão tướng quân, nói: “Sư thúc, ngươi sao bộ dạng cũng thay đổi rồi?”

“Ngươi gọi ta là gì?” Lão tướng quân nhíu mày nói.

“Gọi ngài sư thúc.” Diệp Thiếu Dương nói, “Ngài là Long Hổ sơn chưởng giáo Trương Vô Sinh.”

"Ha?"

Tiểu Mã kinh ngạc, túm bả vai Diệp Thiếu Dương nói: “Tiểu Diệp Tử ánh mắt này của cậu, cậu bắt nạt tôi chưa từng gặp Trương Vô Sinh sao, lão đầu có phải!”

Lão tướng quân cũng hướng Diệp Thiếu Dương mỉm cười, “Lão phu tên Lưu Đức Dương, không biết Trương Vô Sinh nào đó người nói. Người chính là đầu lĩnh phản tặc?”

Diệp Thiếu Dương cười lạnh, “Ngài bị người ta sửa chữa ký ức, không nhớ ra mà thôi, một chiêu đạo thuật Long Hổ sơn thuần khiết của ngài, người khác không nhận ra, tôi không thể nhận sai!”

“Nói năng lung tung. Lão phu là đệ tử đích truyền của Linh bà bà, một thân pháp thuật này đều là lão nhân gia bà ấy dạy, Long Hổ sơn cái gì, loại địa phương nhỏ bé đó cũng xứng nói chuyện gì pháp thuật!”.

Chỉ mong ông sau khi tỉnh lại còn có thể nhớ tới câu này... Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm hai kiện pháp khí trong tay lão nói, “Phất trần cùng cây thước này trong tay ông ở đâu ra, tên gọi là gì?

“Sư phụ truyền lại, không có tên.”

“Sai rồi, phất trần trong tay ông, tên là Ngọc Thanh Phật Trần, trên cán có khắc một đóa hoa lan, là pháp khí bên người ông, cái thước kia trong tay trái ông càng thêm khó lường, đó là Long Hổ son trấn son chị bảo Cửu Thiên Nguyên Thần Xích của ông, không tin ông xem xem, trên thước có khắc hai chữ “Tài Thiên, là tổ tiên ông Trương Đạo Lăng khắc, Trương Đạo Lăng năm đó sáng lập Ngũ Đấu Mễ Giáo (giáo phái năm đấu gạo), bản thân cảm giác có thể thành tiền, vì thế khắc hai chữ này, lại phạm vào thiên cấm, lại khổ tu hai mươi năm, mới chính thức ngộ đạo...”

Đây là truyền thuyết của giới pháp thuật, mỗi người đều biết, về phần đặc thù của hai kiện pháp khí kia, bởi vì năm đó mình tò mò, từ trong tay lão mượn xem, cũng rất rõ ràng.

Trương Vô sinh nghe xong đoạn lời này, nhịn không được cầm lấy hai kiện pháp khí nhìn nhìn, vẻ mặt còn có chút cứng ngắc, lông mày nhíu lại, tựa như lâm vào tự hỏi, một lát sau, lão một lần nữa ngẩng đầu lên, cười lạnh nói:

“Hai kiện pháp khí này của lão phu nổi tiếng thiên hạ, ngươi có chút kiến thức, cũng không thể nói lên cái gì, ký ức cả đời lão phu chẳng lẽ là giả hay sao?”

“Ký ức đó của ông thật đúng là giả.” Diệp Thiếu Dương nhún vai.

Tiểu Mã ở phía sau hắn nói: “Tiêu Diệp Tử, cậu nói với lão những thứ này vô dụng, vẫn phải là biện pháp cũ, cậu bắt lão trước, đem lão đánh tỉnh!”

“Ngươi là đầu lĩnh phản tặc? Ngươi lại là tà vật gì?" Trương Vô Sinh cười dữ tợn, “Các ngươi cho rằng những chiều ma chước quỷ này, thì có thể uy hiếp triều cương? Những thủ đoạn này, lão phu còn chưa để vào mắt!”

“Trường sư thúc, thật ra tôi vẫn luôn muốn đánh với ông một trận." Diệp Thiếu Dương mỉm cười, lao đi.
Bình Luận (0)
Comment