Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 486

Diệp Tiểu Manh nghe xong đầu óc mờ mịt, tuy không thực sự hiểu rõ nhưng cảm thấy rất là cao thâm, dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Thiếu Dương ca, huynh thật là hiểu biết sâu rộng a."

Diệp Thiếu Dương nghiêng mặt nhìn lên trời, khẽ mỉm cười.

Đây chính là cảm giác mà chỉ một người học pháp thuật mới có thể có được, tốt xấu gì cũng hiểu được chút cơ bản, người thường hoàn toàn không biết, muốn giả cũng giả không được.

Hai người ngồi dưới chân nham thạch, quan sát sơn cốc, nói chuyện phiếm.

Hầu hết đều là Diệp Tiểu Manh hỏi Diệp Thiếu Dương trả lời, sau đó nàng lại nói tình huống mà mình đã trải nghiệm.

Diệp Thiếu Dương lúc này mới biết nàng đang học đại học năm thứ 2 chuyên ngành khảo cổ tại Thượng Hải.

Diệp Tiểu Manh kể nửa năm trước chính nàng đã theo Đạo sư tham gia khai quật một ngôi mộ cổ mộ, chẳng hiểu sao lại đụng phải cương thi, sau đó còn dùng pháp thuật mạo hiểm chiến thắng…… “Đúng rồi, Thiếu Dương ca, chúng ta có quan hệ huyết thống đời thứ mấy rồi a?”

Diệp Tiểu Manh kéo tay Diệp Thiếu Dương, hỏi.

Diệp Thiếu Dương đang ở nghe cô kể chuyện tróc quỷ, đột nhiên bị hỏi một câu như vậy, giật mình nói: “Ta không biết, 5 tuổi ta đã lên núi làm đạo sĩ, thân thích đều không quen biết ai, biết nói sao đây.”

Diệp Tiểu Manh đếm ngón tay tính toán: “Vậy thì để muội tính, nghe cha nói ông nội muội với cụ nội huynh là anh em ruột, cha với ông nội huynh chính là anh em họ, đến đời của chúng ta thì...đúng rồi, vừa vặn là đời thứ 3.”

“Ừ, họ hàng gần.”

Diệp Thiếu Dương không ngờ hai gia đình lại có quan hệ huyết thống gần đến vậy, hèn chi ông nội lúc trước đã truyền lại thân phận tộc trưởng cho Diệp bá, nhìn nàng cười nói, “Thật không thể ngờ, ta lại là anh họ của muội.”

Diệp Tiểu Manh đột nhiên im lặng thở dài.

Chẳng mấy chốc trời đã sắp tối, tuy là mùa hè, nhưng đỉnh núi gió lớn nên khá lạnh.

Diệp Thiếu Dương đang do dự có nên tỏ ra ga lăng không, cởi chiếc áo sơ mi duy nhất trên người cho nàng mặc.

Nhưng nếu vậy thì mình sẽ phải ở trần, tình ngay lý gian, vạn nhất bị ai thấy được thì muốn giải thích cũng không xong.

Cái chính hai người lại là họ hàng gần, không biết có bị thân tộc tròng lồng heo theo truyền thống hay không nữa…… Đang miên man suy nghĩ, đột nhiên từ phía sau truyền đến tiếng nước chảy ngày càng vang dội.

Nước từ đâu ra? Diệp Thiếu Dương vội vàng đứng dậy, lấy đèn pin từ trong túi ra, bật lên, theo tiếng nước đi tìm, vừa tới bên cạnh giếng đã lập tức kinh hãi: Đây là một chiếc giếng bằng, thành giếng chỉ cao chưa đầy 10cm, cạnh giếng có một lỗ hổng xem chừng năm đó dùng để dẫn nước, nước từ bên trong đang xối ào ào ra ngoài, theo dòng suối khô cạn, chảy xuống dưới núi.

“Chuyện này là sao?”

Diệp Tiểu Manh vừa nói vừa nhúng tay vào làn nước, muốn vớt một ít lên quan sát, kết quả ngón tay mới vừa chạm vào, lập tức biến thành xương trắng, kinh hãi hét lên một tiếng, vội vàng rút tay lại, lập tức phục hồi như cũ, chỉ có điều da tay đỏ lử, có chút đau đớn.

Diệp Thiếu Dương lấy từ trong túi ra một ít gạo nếp, cầm hai tay cô, dùng sức xoa đều, gạo nếp lập tức phát ra tiếng xèo xèo, khẽ rung rung.

Diệp Tiểu Manh rời ánh mắt khỏi tay mình, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương xoa một hồi, nhìn nàng nói: “Thế nào, còn đau không?”

“Không đau.”

Diệp Tiểu Manh dời ánh mắt, nhìn nước trong suối, nói: “Đây là chuyện gì?”

Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, dùng bàn tay hớt chút nước, đưa lên miệng nếm, cau mày nói: “Đây là Vong Xuyên Thủy, trước khi hồn phách đầu thai, nếu vẫn còn Tham, Sân, Si, không muốn đầu thai, sẽ phải tắm tại Vong Xuyên Hà, tẩy bỏ tục niệm, người sống không thể chạm vào.”

“Vậy…… sao huynh lại không có việc gì?”

“Ta là Thiên sư, nếu có chuyện thì sẽ rất phiền phức.”

Diệp Thiếu Dương sắc mặt nghiêm trọng nhìn giếng nước, lẩm bẩm nói: “Phía dưới giếng nước này, chẳng lẽ lại thông với Âm Phủ, vì sao phải dẫn Vong Xuyên Thủy lên đây?”

Tuy không rõ nguyên do, nhưng hắn ý thức được, sự tình thực phức tạp, vô cùng phức tạp.

Tiếng kèn xô na bỗng từ sâu trong sơn cốc truyền tới, hai người thoáng nhìn nhau: Nơi này hoang dã vắng vẻ, lại là ban đêm, ai lại đến đây thổi kèn xô na chứ? Diệp Thiếu Dương bước nhanh đến bên vách núi, cúi đầu nhìn xuống sơn cốc, lập tức ngơ ngẩn: Trong sơn cốc không biết từ khi nào, xuất hiện đèn lồng màu xanh lục toả ánh sáng u ám, cứ cách chừng mười mét lại có một chiếc, nối đuôi nhau thành một hàng dài dưới sơn cốc, đèn mới không ngừng được thắp sáng.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên nhớ lại chiếc đèn lồng quỷ đã bất ngờ xuất hiện phá đám việc của mình lúc ban ngày, trong lòng lo lắng không yên, quay sang nói với Diệp Tiểu Manh, “Ta muốn xuống đó xem sao, lát nữa vạn nhất phát sinh bất cứ tình huống gì, muội cũng phải theo sát ta, nếu đến ta cũng không được, bảo muội chạy thì muội phải chạy thật nhanh, hiểu chưa...”

Hai người lần theo dốc đá, một đường xuống dưới, còn chưa tới chân núi, đã thấy hai bóng đen từ phía đối diện đi tới, thỉnh thoảng dừng lại, sau đó một chiếc đèn lồng quỷ được thắp sáng lên.

Nhờ ánh lục quang của đèn lồng quỷ, Diệp Thiếu Dương thấy hai thôn dân ăn mặc trẻ trung, một trái một phải, cứ đi một đoạn, lại thò tay vào trong bụng, móc ra một vật giống như khí cầu, thổi một hơi, lục quang lập tức sáng lên, treo lơ lửng trên cành cây ven đường.

Diệp Tiểu Manh lần đầu thấy cảnh tượng quái đản như vậy, nhịn không được sợ hãi nắm chặt cánh tay Diệp Thiếu Dương, nhẹ giọng nói: “Đó là hai con quỷ phải không, chúng đang làm gì ở đây vậy?”

“Đúng là chỉ có quỷ mới biết.”

Diệp Thiếu Dương xoay người tiếp tục đi xuống, nói: “Chúng ta tới để quan sát tình huống, tránh không phát sinh xung đột, vòng qua đi thôi.”

Vì thế dẫn Diệp Tiểu Manh, từ trong bụi cỏ vòng xuống núi, đi về phía sơn cốc được một đoạn xa, tới vị trí một tấm bia đá, Diệp Thiếu Dương có thể thấy rõ mặt mấy người ở đó, liền kéo Diệp Tiểu Manh ngồi xuống, ẩn mình trong bụi cỏ, lặng lẽ quan sát phía đối diện.

Nhờ ánh lục quang của quỷ đèn lồng, có thể nhìn thấy liên tục có bóng người đi tới đi lui trong sơn cốc, đến dòng suối cạnh đó, cả đám cong người nằm bò xuống, ghé miệng uống nước giống như động vật, phát ra thanh âm tòm tọp.

Cảnh tượng trước mắt còn kinh dị hơn nhiều so với quỷ đèn lồng, Diệp Thiếu Dương cảm nhận được Diệp Tiểu Manh bấu chặt tay mình, nhẹ giọng nói: “Thiếu Dương ca……”

Diệp Thiếu Dương biết nàng muốn hỏi cái gì, nói: “Vong Xuyên Thủy sau khi bị quỷ hồn gột rửa thân thể, sẽ lưu lại oán khí, nếu quỷ uống nước này, sẽ gia tăng tu vi, nhưng oán khí cũng sẽ tăng theo, khó có thể siêu độ, đám quỷ đó…… uống Vong Xuyên Thủy để tu luyện.”

“Từ đâu ra nhiều quỷ như vậy, chẳng lẽ là Âm Phủ?”

Diệp Thiếu Dương lắc đầu, “Quỷ tới từ Âm Phủ, cơ bản không thể hoàn dương, dù có là hồi hồn hoặc thăm thân, cũng không có khả năng một lần tới nhiều như vậy.”

Nếu cẩn thận quan sát, sẽ phát hiện quần áo mà đám quỷ đó mặc đều giống như người sống, có điều lấm lem bùn đất, kiểu dáng nông thôn, tức khắc nghĩ đến một khả năng: Chẳng lẽ đều là dân vùng phụ cận chết đi, quỷ hồn không xuống Âm Phủ, lưu tại nơi này? Vì sao lại nhiều như vậy chứ? Đột nhiên cảm thấy phía sau mình có gió thổi tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng kéo Diệp Tiểu Manh, lắc mình một cái, chỉ thấy bóng đen vụt qua trước mặt, một quỷ hồn nhào tới vị trí mình vừa đứng, sau khi thất bại, lại xoay người tiếp tục lao đến.
Bình Luận (0)
Comment