Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 523

Tiểu Mã hỏi “Có việc gì gấp?”

Còn không có chờ Diệp Thiếu Dương mở miệng nói, thì phía sau đột nhiên có tiếng đàn truyền đến.

Diệp Thiếu Dương trong lòng căng thẳng, tỳ bà? Quay đâu lại nhìn, thấy ở trên cao của lưỡng giới sơn, có một người đầu đội mũ phượng, mặc một cái áo khoác màu đỏ rất tà mị, ngồi ở trên một khối núi đá, mà chuyên chú đàn.

Khoảng cách quá xa, không có nhìn rõ được khuôn mặt nữ tử kia, nhưng Diệp Thiếu Dương lập tức đoán được nữ tử này không phải là Tuyết Kỳ, không chỉ vì ăn mặc không giống, mà chủ yếu là khí chất, Tuyết Kỳ khí chất mê hoặc cùng lẳng lơ, thế nhưng trong đó lại có lãnh diễm tuyệt luân, còn nữ tử trước mắt này đem lại cho người ta cảm giác thật là quỷ dị, loại cảm giác này không nói rõ được, thậm chí là rất đáng sợ.

Chẳng lẽ ….

là tiếp dẫn tiên nữ của quỷ mẫu? nó ôm cái tỳ bà, là muốn làm trò xiếc gì? Nữ tử đánh đàn tỳ bà, trong miệng phát ra âm thanh như là tiếng than thở, mở miệng hát lên “Canh một u sầu khởi, vô hạn ưu phiền ở trong lòng…….”

Thanh âm trong trẻo, ở trong sơn cốc chấn động vang lại, tạo thành vô số hồi âm, như xa như gần, đều nghe rất rõ ràng, cùng với tiếng hát cùng nhau tiếng đến, còn có tầng tầng oán khí, giống như là mây đen từ bốn phía tràn lại đây.

Diệp Thiếu Dương bỗng nhiên ngẩn ra, rồi kêu lên “Không ổn, là thanh âm của quỷ ma! Chạy nhanh!”

Kết quả là vừa mới chuyển động thân hình, thì phát hiện oán khí đã vây khí, đem bọn họ chặt chẽ vây lại, giống như là đang đứng ở trong sương đen, khắp nơi tối mờ mịt, cũng không có thấy được thứ gì.

Tiểu Mã vừa mới động thân định bỏ chạy, lại bị Diệp Thiếu Dương giữ chặt lại “Đừng chạy nữa, âm trận đã hình thành, mọi người nhanh chóng ngồi xuống bảo vệ tâm thần, bằng không sẽ phải chết tại nơi đây!”

Tiểu Mã giật mình nhìn hắn “Bảo vệ tâm thần, là làm như thế nào?”

“Nhắm mắt lại, cái gì cũng không được nghĩ, không được để âm thanh cùng hiện tượng ở bên ngoài mê hoặc!”

Trong lúc đang nói chuyện, thì oán khí đã theo tiếng ca cùng tiếng đàn, lan tràn đến bên người bọn họ.

Diệp Thiếu Dương chạy nhanh đến bên người của Diệp Tiểu Manh, từ trong tay nàng đoạt lấy ngọc trần chủ, thấm một chút nước miếng, trong miệng thì thầm “Thiên địa vô cực, phong bế tâm thần ta, lâm nguy mà không loạn, oán sâu mà dồn khí, cấp cấp như luật lệnh!”

Bàn tay vung lên, đem ngọc trần chủ bắn ra, phất trần ở trên không trung mở ra, giống như một cái dù to mở ra, sau đó hạ xuống, liền đem Diệp Tiểu Manh bao lại toàn thân, phất trần nhè nhẹ tản ra ánh sáng kim sắc nhu hòa, đối kháng lại oán khí.

Diệp Thiếu Dương đến chỗ Tiểu Mã sáp bị oán khí thôn phệ, đem ba lô của mình ném ra cho hắn “Tự mình lấy ra Tì Hưu ấn, để vào trong ngực, có thể phụ trợ ngươi tĩnh tâm, có vượt qua được hay không là phải dựa vào chính mọi người, nhưng phải nhớ là không được để cho bị mê loạn tâm trí!”

Nói xong, rồi mình cũng ngồi xuống phía sau bọn họ, tùy ý để oán khí bao phủ, trước mặt một màu đen kịt, chỉ có thể thấy một nữ tử diêm dúa lẳng lơ đang uyển chuyển ôm ấp đàn tỳ bà, tự đàn tự hát lên: “Nghe canh đầu, cổ chính gõ, tâm nhi ảo não ….nghĩ lúc đó, mở dạ yến, xa hoa bực nào.

Hôm nay trong tiệm tịch liêu hoang, không thể làm gì khác là say Thôn lao.

Lại sợ rượu nhạt nhạt như vậy, sao có thể đem khổ tâm càn quét? ”

Từng luồng oán khí cùng với tiếng ca, giống như dao mà đâm vào màng nhĩ của bọn họ, trong đầu óc liền ong ong cả lên, cảm thấy cả người choáng váng.

Tiểu Mã cả kinh nói “Nó đang hát cái gì là nghe lộn xộn hết vậy? những ca từ này là có ý gì?”

Diệp Thiếu Dương nghe thấy tiếng hát, trong lòng cũng hiện lên lo lắng không yên, nó lại dùng âm thanh của ma quỷ ngâm lên “Ngũ canh đoạn hồn khúc”

, phải biết là chỉ có tu vi cỡ quỷ thủ, mới có thể diễu tấu Ngũ canh đoạn hồn khúc.

Ngũ canh đoạn hồn khúc phải ngâm từ canh một đến canh năm, phải phối hợp với oán khí cực lớn, mới có thể làm cho âm thanh nhập ma, phát ra uy lực mê hoặc nhân tâm, với tu vi của quỷ thủ, cũng chỉ đủ đàn hát đến canh hai.

“Canh hai ý thê lương, trời mưa dầm âm thanh ẩm ướt bộp bộp”

Nữ quỷ lại tiếp tục đàn hát “Khi canh hai, buồn trằn trọc, mộng một giấc cũng không được.

Nhớ trước đây, dễ ngủ, cẩm tú lụa là.

Hiện giờ nghèo khó, nhà như cái hố, gió lạnh lùa vào.

Vách tường gió lạnh ban đêm ùa vào, dễ sầu ban đêm kêu ồn ả.

Thương cảm tràn đầy một gối thê lương, lượn lờ khắp phòng...”

Thanh âm khắp nơi vang vào trong tai, kích thích tâm thần.

Trong tiếng ca quanh quẩn khắp nơi, ngọc trần chủ đang bao lại Diệp Tiểu Manh kịch liệt rung động, rồi oanh một tiếng bị đánh bay ngược ra, Diệp Tiểu Manh cảm thấy đầu óc càng ngày càng như muốn to ra, cả người như trời đất quay cuồng, sau đó bay lên, theo nhịp điệu của tiếng ca mà không ngừng bay bổng bên trong một mảnh hư vô, bên cạnh người không ngừng có những đạo bóng người bay qua, đều ăn mặc cổ trang, giống như đang chiếu bộ phim, tạo thành nhiều đoạn ngắn, luân phiên mà chiếu ra.

Tiểu Mã cũng bị như vậy, đôi tay nắm chặt lấy Tì Hưu Ấn, cắn chặt răng, nói “Tiểu Diệp Tử, đây là đang xảy ra chuyện gì, như thế nào trước mắt toàn là người cổ xưa.”

Diệp Thiếu Dương đang khoanh chân mà ngồi, thanh âm ma quỷ xướng canh hai này còn chưa có thể đủ đả thương được hắn, thừa dịp thanh âm ngừng lại, nói: “Ngũ canh đoạn hồn khúc, là do khi Ngụy Trung Hiền còn nghèo khó, hắn khi đang ngủ tại một lữ điếm thì nghe có một thư sinh ở phía dưới hát lên, từ canh một mà hát cho đến canh năm, Ngụy Trung Hiền cảm khái về tao ngộ của chính mình, trong lòng sinh ra tuyệt vọng, thắt cổ mà chết, oán khí không có tiêu tan, tiến nhập vào trong tiếng ca.

Sau này Ngũ canh đoạn hồn khúc được truyền lưu tại âm phủ, bị lệ quỷ học theo, trở thành kỹ năng âm thanh đáng sợ của quỷ.”

Tiểu Mã nghe thế, buồn bực nói “Ta cũng chưa có làm quan qua bao giờ, nàng hát những câu từ đó, nào có quan hệ gì đến ta!”

Diệp Thiếu Dương cả giận nói “Ngươi tuy là đời này không có làm quan, nhưng ngươi như thế nào biết được đời trước của mình có làm qua hay chưa, ngươi dám chắc là ngươi trăm ngàn năm qua chỉ là ăn xin? cái ca khúc này xuyên thấu qua kiếp này, thẳng đến luân hồi trăm ngàn năm của ngươi, xúc động đến dục niệm trong chỗ sâu của nguyên hồn ngươi, đây mới là điều đáng sợ nhất!”

“Xuyên qua kiếp này, thẳng đến luân hồi… nghe thật là khủng khiếp ah”

Tiểu Mã lẩm bẩm nói “Tiểu Diệp Tử ngươi mau nghĩ cách đi!”

Diệp Thiếu Dương nhìn trong bóng đêm liếc mắt về phía cái thân ảnh đang đàn tỳ bà kia, nói “Hiện tại oán khí đã vây kín mọi nơi, không thể nào đi ra ngoài được, rất dễ bị mê loạn tâm trí, hiện cứ chờ ở đây đã, ta đoán rằng nó không có năng lực để hát đến canh năm! Các ngươi phải nhất định bảo vệ tâm thần cho tốt!”

“Thiếu Dương ca”

Diệp Tiểu Manh lúc này mới gian nan mở miệng nói “Huynh hãy đi đối phó nữ quỷ kia đi, đem củi rút khỏi đáy rồi, không phải là giải quyết được mọi chuyện rồi sao?”

Diệp Thiếu Dương thở dài “Ta cũng đã có suy nghĩ tới, ta mà hiện giờ đi qua, căn bản là không đủ thời gian, còn chưa tới được trước mặt nó thì các ngươi đã chết rồi, hiện tại cứ chờ đi, đợi nó hát xong rồi tính.”

Tiểu mã nói “Bọn ta lúc này còn có thể chống đỡ được, ngươi mau đi tiêu diệt nó đi!”

Diệp Thiếu Dương tức giận trợn trắng mắt lên “Ngươi lập tức sẽ không có kiên trì được.”

Lời còn chưa có nói hết, tiếng hát bên kia lại tiếp tục, ba người lập tức cảm giác được oán khí lại thêm vài phần cường đại, liền không nói chuyện nữa, nhắm mắt lại, cái nghĩ cũng không nghĩ đến nữa, cố gắng không nghe thấy tiếng hát kia, nhưng tiếng hát cùng với oán khí ở trong không trung, tập trung vào trong óc của mình: “Canh ba đêm phiêu linh, nhân sinh không có gia thì rễ nơi nào?, đêm đem trung, cổ thùng thùng, càng la tam hạ.Mộng mới thành, lại thấy sợ, vô hạn giai.

Nhớ trước đây, lúc trên triều, ai bất kính? Chín khanh xưng vãn bối, tể tướng là vinh quang.

Hiện giờ thế đã suy, cũng không bằng thảo…...”

Chỉ có không bao nhiêu từ, mà hát hơn mười phút mới dừng lại, Diệp Thiếu Dương niệm tĩnh tâm chú, nghe xong ca từ, lau mồ hôi trên người, hít sâu vào một hơi, nhìn về phía Diệp Tiểu Manh cùng Tiểu Mã.
Bình Luận (0)
Comment