Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 750

Hắn mới vừa trải qua đau đớn vì bị lột hồn, thân thể vẫn chưa khôi phục, vốn cũng không còn sức để tiếp tục tái chiến, nhưng mà đại đao đã bị Thiên sư huyết kích hoạt, linh khí chưa tán, vẫn còn áp chế cực đại đối với lệ quỷ, rất có uy lực để diệt hồn.

Nếu để Nhuế Lãnh Ngọc ra tay, nhiều nhất cũng chỉ có thể đánh tan hồn phách, có kết giới phong tỏa, hồn phách không bay ra ngoài được, vẫn là nếu bị vu thuật điều khiển, vẫn có thể tụ hợp lại, đánh như thế thì sao đánh được đây? Bên cạnh đó, hắn còn lo lắng Lương Đạo Sinh có sát chiêu nào nữa, sợ Nhuế Lãnh Ngọc bị thương, muốn một kích giải quyết trận đấu.

Hơn nữa, khí thế của hắn đã bị Lương Đạo Sinh kích phát, dựa vào một cổ ngạo khí, muốn cùng hắn so đấu đến cùng, để xem ai có thể chống được cuối cùng.

“A!”

Quan đao từ chính giữa thân thể của lệ quỷ mà bổ xuống, sau một tiếng gào thê lương thảm thiết, thân thể nó đã bị chia làm hai nửa, dư lực chưa hết, đến khi hình thần bất diệt, hai tay vẫn duy trì tư thế vươn ra đằng trước, lao về phía Diệp Thiếu Dương.

Hai cái bàn tay đầy móng nhọn, một chút nữa đã chạm được vào mặt hắn.

Diệp Thiếu Dương nửa bước cũng không lùi, hé miệng, nhẹ nhàng thổi một hơi vào hai tay quỷ, tay quỷ lập tức dần tan biến, tách sang hai bên mặt Diệp Thiếu Dương.

Đối diện với vẻ mặt kinh ngạc của Lương Đạo Sinh, Diệp Thiếu Dương khẽ mỉm cười, tay nâng quan đao, lần thứ hai mà vọt tới, bổ một đao vào đỉnh đầu hắn.

Phong ấn vốn đã bị Nhuế Lãnh Ngọc đập ra một chỗ thủng, không khí bên ngoài đã lọt vào, khó có thể liền lại, bị quan đao chém một nhát, lập tức vỡ nát.

Quan đao chỉ tạm dừng trong nháy mắt, rồi tiếp tục bổ về phía đầu Lương Đạo Sinh.

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức xông lên, muốn hỗ trợ, kết quả phát hiện Lương Đạo Sinh không có phản kích, mà chỉ giơ pháp trượng lên đón đỡ quan đao.

“Ầm”

một tiếng, pháp trượng bị quan đao đánh văng ra khỏi tay hắn, bay qua một bên.

Lương Đạo Sinh ‘phốc’ phun ra một ngụm máu, thân hình nghiêng ngả, ánh mắt hiện lên vẻ quái dị nhìn Diệp Thiếu Dương.

Nhuế Lãnh Ngọc thở phào một hơi, hiện tại mới biết, thì ra tình trạng của Lương Đạo Sinh cũng đã như đèn cạn dầu, nghĩ lại thì cũng đúng thôi: Hắn dốc hết sức lực bản thân để điều khiển mấy trăm con lệ quỷ, có thể kiên trì đến bây giờ, đã khó có thế tưởng tượng được rồi.

Sức người chung quy cũng có hạn.

Diệp Thiếu Dương chống trường đao xuống dưới đất, lẳng lặng nhìn hắn.

Từ trong ánh mắt của Diệp Thiếu Dương, Lương Đạo Sinh thấy được uy thế kiêu ngạo bất thuần.

Vu thuật tông chủ thì thế nào? Vạn quỷ phệ hồn thì thế nào? Kết quả…… vẫn thua dưới tay của ta.

“Cuộc đời của ta đã đấu pháp với vô số người, ngươi…… là mạnh nhất,”

Lương Đạo Sinh âm thầm thở dài, “Ta luyện hóa trăm quỷ hồn, dùng đại trận bao vây tiêu diệt ngươi, tuy là đấu pháp, nhưng trên thực tế là lấy đông đánh một, cũng là không công bằng, nhưng mà ngươi vẫn thắng.”

Diệp Thiếu Dương nhàn nhạt cười, “Chính ngươi tự kết thúc đi.”

Lương Đạo Sinh ngồi dưới đất, ngẩng đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, vươn hai tay, cố sức rút Phệ Hồn Pháp Trượng, đột nhiên lay động.

“Thiếu Dương cẩn thận!”

Thanh âm của Tứ Bảo đột nhiên từ phía sau truyền tới.

Diệp Thiếu Dương vừa quay đầu lại, tức khắc ngửi được một trận gió tanh tưởi, chính là Cửu Âm Đông Nhân, đang bò nhanh qua đây.

Con Đông Nhân này tuy hung hãn dị thường, nhưng trí tuệ thấp kém, Tứ Bảo cùng Nhuế Lãnh Ngọc lại có pháp khí trong tay, đánh với nó một lúc lâu, đã dùng mưu kế, giống như kiến cắn voi, trên thân thể Đông Nhân đã chi chít rất nhiều vết thương.

Cho nên khi Nhuế Lãnh Ngọc thấy Diệp Thiếu Dương gặp nguy hiểm, mới yên tâm để Tứ Bảo một mình đối địch, sau khi Diệp Thiếu Dương tỉnh lại, thấy Tứ Bảo bên kia gần như áp chế được Đông Nhân, nên mới yên tâm đến cạnh người Lương Đạo Sinh, còn nói với hắn những chuyện vô nghĩa, vốn định cho hắn một chút thể diện, không nghĩ tới gia hỏa này cư nhiên lại gọi Đông Nhân tới…… Trước sự tấn công của Đông Nhân, Diệp Thiếu Dương không phản kích, không phải không muốn, mà là cả người không có một tia sức lực nào, khó khăn lắm mới có thể đứng vững, nhưng mà hắn cũng không phải không làm gì cả, hai tay kết ấn, miệng lẩm bẩm Đạo Gia Chân Ngôn…… Nhuế Lãnh Ngọc liền đến bên người hắn, nhìn Đông Nhân sắp tới gần, lập tức điều động toàn thân cương khí, cầm Toái Hồn Trượng ra sức chọc về phía Đông Nhân.

Đông Nhân được triệu hồi để cứu chủ, trong mắt chỉ có Diệp Thiếu Dương, căn bản không để ý tới Nhuế Lãnh Ngọc.

Nhuế Lãnh Ngọc tay nâng trượng đâm tới, Toái Hồn Trượng trực tiếp cắm sâu vào mắt trái của nó, xuyên đến tận cằm.

Đông Nhân gầm lên một tiếng thảm thiết, tiếp tục bò về phía trước.

Nhuế Lãnh Ngọc sợ nó thương tổn đến Diệp Thiếu Dương, tay phải nắm chặt Toái Hồn Trượng, nhất định không buông tay, kết quả bị Đông Nhân kéo theo chạy về phía trước.

“Ngọc sinh hương linh, linh uy mạn thiên, diệt linh toái hồn!”

Nhuế Lãnh Ngọc tay trái kết ấn, rồi hóa chưởng, dùng sức bắt lấy phần đuôi của Toái Hồn Trượng, Toái Hồn Trượng vốn được chế tạo bằng linh vật, có chú ngữ kích phát linh lực, lại được Nhuế Lãnh Ngọc dùng sức cắm vào, trực tiếp xuyên qua yết hầu ra ngoài, giống như đóng đinh trên mặt đất, uy lực kinh người, cư nhiên lại ngăn được Đông Nhân.

Đông Nhân thân thể không thể đi tới được, nhưng phản ứng cực nhanh, mở mồm thật to, lưỡi dài thò ra, quấn lấy Diệp Thiếu Dương, kéo về phía cơ thể mình, sau đó khép miệng lại, trực tiếp mà sống hắn.

Biến cố phát sinh trong nháy mắt, tựa như lưỡi cóc cuốn châu chấu, tốc độ cực nhanh, liền mạch lưu loát, chờ đến khi Nhuế Lãnh Ngọc cùng Tứ Bảo phục hồi lại tinh thần, Diệp Thiếu Dương đã bị nó nuốt vào bụng.

“Thiếu Dương!”

Nhuế Lãnh Ngọc với Tứ Bảo đồng thời phát ra than khóc, không hề do dự mà dồn sức đánh ra pháp khí, liều mạng xông tới tấn công Đông Nhân.

Tứ Bảo nghe được động tĩnh gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu, thấy trên đỉnh đầu Đông Nhân, đột nhiên xuất hiện một vết thương, tiếp dó một luồng thi huyết phun ra.

Đông Nhân ngửa đầu rống lên một tiếng thống khổ, đuôi dài quét ngang, trực tiếp đem hai người Nhuế Lãnh Ngọc đánh bay ra ngoài, sau đó đứng tại chỗ quay cuồng.

Hai người đứng dậy, ngơ ngẩn nhìn cảnh tượng quái dị trước mắt.

Miệng vết thương trên đỉnh đầu Đông Nhân càng lúc càng lớn, tựa hồ như bị người ta xé rách, nhưng lại không thấy người nào trên đó …… Bất kỳ động vật nào, bao gồm cả yêu tinh, Mệnh môn đều nằm trên đỉnh đầu, một khi bị đánh nát, nó chắc chắn sẽ chết không nghi ngờ.

Tuy Cửu Âm Đông Nhân xuất thân có đặc biệt, nhưng cũng không tránh khỏi cái Thiên Đạo này.

Đông Nhân thân thể rất lớn, quay cuồng tại chỗ một hồi, hình thành một luồng gió tanh hôi, cơ hồ tạo thành một cái hố trên mặt đất.

Hai người Nhuế Lãnh Ngọc thấy vậy kinh hồn táng đảm, nhưng mà, theo thi huyết chảy ra càng ngày càng nhiều, Đông Nhân giãy giụa rồi chậm rãi trở nên bất động, một tầng thanh quang thi khí trên người cũng đã biến mất, thân thể vốn cứng cỏi rắn chắc lập tức mềm xuống.

Hai người không đợi nó chết hẳn, lập tức xông lên, Tứ Bảo nhặt ngay đại đao trên mặt đất, chém một đường vào vết thương trên mắt trái của nó, đem toàn bộ hàm trên mà chặt đứt lìa, sau đó không màng thi huyết dơ bẩn, hai tay thò vào bên trong, bắt được hai chân Diệp Thiếu Dương, dùng sức kéo ra ngoài.

Toàn thân Diệp Thiếu Dương bị thi huyết màu xanh bao trùm, vẫn không có nhúc nhích.

Nhuế Lãnh Ngọc một tay gạt bỏ thi huyết trên mặt hắn, đưa tay muốn kiểm tra hơi thở, Diệp Thiếu Dương đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng bắt được tay nàng, sau đó mở to mắt, dùng sức phun ra một câu: ”

Thối quá, ngộp chết ta rồi.”

Tứ Bảo thấy hắn như vậy, liền biết hắn không chết được, tiến tới chụp lấy vai hắn, cảm khái nói: “Một màn vừa rồi đủ hù chết người, không nghĩ tới ngươi lại dĩ nhiên lấy nguyên thần xuất khiếu, giết chết sát tinh này, nguyên thần cũng có thể giết địch, ngươi vẫn còn là con người sao!”

Diệp Thiếu Dương muốn đáp trả hắn hai câu, vừa mở miệng máu đã ào ra.

“Ngươi thế nào?”

Nhuế Lãnh Ngọc lập tức khẩn trương.

“Ta…...”

Diệp Thiếu Dương con ngươi chuyển động, hô hấp dồn dập, “Ta không được nữa rồi, thi huyết vào phổi, thở không được, mau giúp ta hô hấp nhân tạo, hút nó ra……”
Bình Luận (0)
Comment