Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân

Chương 969

Diệp Thiếu Dương thở dài, nói:

“Bác ba, mỗi người đều sẽ có một lần như vậy, mai kia sẽ phải đi Quỷ Môn Quan, không còn dây dưa gì với kiếp trước nữa, thím ba ở trên đó, con sẽ bảo chú hai chăm sóc thật tốt. Người cả đời đã sống rất thiện lương, kiếp sau nhất định có phúc báo, người an tâm đi đi.”

Bác ba thở dài, gật đầu một cái, đành phải đi theo quỷ sai. Diệp Thiếu Dương nhìn bóng lưng y, âm thầm thở dài.

Đi thêm chừng hai mươi phút đồng hồ, nghe thấy phía trước có tiếng khóc cùng tiếng thở dài, ngẩng đầu nhìn tới, đó là một cây cầu vòm được xây bằng bạch ngọc, bên cạnh còn có một tòa thạch đài. Tất cả vong hồn đi đến nơi đó đều bị quát dừng lại, sau đó thay phiên nhau bước lên đứng một hồi, hướng nhìn về phía xa xa. Tòa thạch đài kia chính là Vọng Hương Đài.

Đến cuối đời người, nhìn lại cố hương lần cuối cùng, có người than thở cũng có người rơi lệ, tiếp đến dưới sự thúc giục của quỷ sai, đi tới bên Cầu Nại Hà nhưng không hề bước lên cầu. Bên cạnh cầu có một con đường mòn bằng đá, ở giữa có một tấm bài phường, phía trên viết ba chữ “U Minh Đạo”, có hai quỷ sai đang đứng canh giữ hai bên. Những vong hồn mới tới địa phủ, trước tiên sẽ bị đưa đến Uổng Tử Thành, sau đó chờ Thôi Phủ Quân xem qua Sinh Tử Bộ, an bài đi luân hồi đầu thai, hoặc là xuống địa ngục, hoặc là trở thành quỷ dịch. Những quỷ hồn được đầu thai, lúc này liền quay lại uống chén canh của Mạnh Bà, quên hết toàn bộ kiếp trước.

Ba người Diệp Thiếu Dương cũng đi theo đám đông vong hồn, bước vào U Minh Đạo, dọc đường đều cầm Thiên Sư Bài trong tay, không có quỷ sai nào ngăn cản lại. Cứ như vậy mà đi tới, xa xa liền xuất hiện một tòa thành trì. Ba người vòng qua tường thành, đi tới ngoài cửa chính, cổng thành cực kỳ cao và rộng lớn, khí độ sâm nghiêm rõ ràng, phía trên cổng thành có viết ba chữ thật to “Phong Đô Thành”, bên cạnh có một tấm bia đá dựng thẳng đứng, phía trên ghi một hàng chữ, Chanh Tử là lần đầu tiên nhìn thấy, nhỏ giọng đọc lên:

“Vô vi đại đạo, thiên tri nhân tình; vô vi yểu minh, quỷ kiến nhân hình, tâm ngôn ý ngữ, quỷ văn nhân thanh, phạm cấm mãn doanh, địa thu nhân hồn…” (1)

“Lão đại, nó nghĩa là gì thế?”

“Không có ý nghĩa gì cả, đi thôi.”

Lòng Diệp Thiếu Dương luôn nhớ tới chính sự, dẫn bọn họ đến dưới cổng thành. Lần này tiến vào khác xa so với lần trước, lần trước là vì tình huống khẩn cấp nên mới không có người canh giữ, nhưng lần này thì mỗi bên đều đứng một hàng ba tên quỷ sai, đối với những người vào thành đều phải kiểm tra quỷ bài. Diệp Thiếu Dương đi tới, đưa Thiên Sư Bài ra, một quỷ sai nhìn đến hai người lão Quách và Chanh Tử ở phía sau, hỏi:

“Còn hai người này thì sao?”

“Hai người bọn họ là đi theo ta làm việc.”

Diệp Thiếu Dương chắp tay:

“Mong sai gia chấp thuận.”

Lão Quách lập tức tiến lên, tung ra một xấp tiền giấy thật dầy, cười nói:

“Dương lão tam, vẫn khỏe chứ?”

“Thì ra là Quách đạo trưởng”.

Quỷ sai kia gật đầu một cái, ra hiệu cho cả ba tiến vào.”

Sau khi ba người vào thành, tên quỷ sai kia giang hai tay ra, ống tay áo vung lên, chợt sinh ra một luồng âm phong, cuốn những tờ tiền giấy bay tán loạn trên đất vào trong tay, sau đó phân phát cho mấy người đồng bạn.

Mấy quỷ sai kia cũng rất vui mừng. Bên trong Phong Đô Thành, cung điện mọc san sát như rừng, tựa như đang tiến vào cố cung vậy. Tất cả quỷ sai hay vong hồn sau khi vào thành đều phải đi theo con đường bên phải tường thành, nhưng Diệp Thiếu Dương lại là đi vào con đường ở bên trái.

“Bên phải là Uổng Tử Thành, chỗ chúng ta đi là Thiên Tử Điện?”

Đối với câu hỏi của Chanh Tử, Diệp Thiếu Dương giải thích:

“Thiên Tử Điện chính là Phủ Phán Quan.”

Xuyên qua cửa cung có hai tên quỷ sai canh giữ, đi tới trước một tòa cung điện có mái cong vểnh lên, ở trước cửa là mười mấy bậc thang, lại có thêm hai tên quỷ sai mặt đồ trắng canh giữ. Sau khi Diệp Thiếu Dương đi lên, không đợi cho đối phương đặt câu hỏi liền lấy Thiên Sư Bài ra, cầu kiến Tiêu Dật Vân.

“Tiêu Lang Quân hiện đang ở trong phủ, mời Thiên Sư vào đại sảnh chờ một chút.”

Một quỷ sai đi trước thông báo, một quỷ sai khác dẫn bọn vào tiến vào đại sảnh, ngồi xuống trước một cái bàn vuông làm bằng gỗ đỏ. Chanh Tử ngắm nhìn bốn phía, thấy đại sảnh trưng bày rất là đơn giản, ở trên tường có treo một bức họa, vẽ lại cảnh tượng một đám quỷ hồn đi trên Cầu Nại Hà, hai bên treo một đôi liễn viết:

“Thiện báo ác báo trì báo kỳ báo chung tu hữu báo,

Thiên tri địa tri nhĩ tri ngã tri hà vi bất tri.” (2)

“Lão đại, đây là...”

Diệp Thiếu Dương trợn mắt lên nhìn cô một cái, thấp giọng nói:

“Bên trong Thiên Tử Điện không được nói năng bậy bạ.”

Chanh Tử có chút bất mãn, nói:

“Chẳng lẽ cứ ngồi chờ như vậy sao, ngay cả trà cũng không cho uống một hớp.”

Lão Quách cười nói:

“Quỷ trà cũng không thể uống bừa được.”

Đợi không bao lâu, một đạo bóng trắng bước qua tấm bình phong, quần áo toàn thân đều là màu trắng, phong thần tuấn dật, chính là Tiêu Dật Vân, tay cầm một cây quạt xếp, nhìn qua rất giống kiểu thư sinh nhã nhặn thời cổ đại vậy. Nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười, đi tới trước, đột nhiên nghĩ đến cái gì, bảo tên quỷ sai ở bên cạnh rời đi, lúc này mới thân thiết vỗ bả vai Diệp Thiếu Dương một cái:

“Ngọn gió nào đã đưa huynh tới đây thế!”

“Nhớ huynh, tới gặp huynh trò chuyện một chút.”

Tiêu Dật Vân cười khẽ:

“Hừ hừ, nhớ ta? Huynh cũng không có lòng tốt như vậy.”

Diệp Thiếu Dương bĩu môi một cái:

“Đúng vậy, thật ra là có chuyện.”

“Phán quan ca ca, huynh thật là đẹp trai.”

Chanh Tử nhìn chằm chằm Tiêu Dật Vân, hai mắt sáng lên. Tiêu Dật Vân sửng sốt một chút:

“Vị này là ai?”

“Ta là Chanh Tử, yêu phó của lão đại, là một giao nhân.”

“Chanh Tử sao.”

Tiêu Dật Vân chăm chú nhìn cô, nhìn hồi lâu mới cười nói:

“Ta không phải là phán quan, chẳng qua chỉ là một tên tùy tùng của phán quan mà thôi. Cô nương năm nay bao nhiêu tuổi?”

Chanh Tử vừa muốn mở miệng trả lời, Diệp Thiếu Dương đã chen ngang, nói:

“Đừng nhiều lời nữa, ta còn có chính sự!”

Tiêu Dật Vân có chút không vui, cau mày nói:

“Chính sự gì?”

Diệp Thiếu Dương nói ra mục đích tới lần này cho hắn nghe. Tiêu Dật Vân vừa nghe xong, khép quạt giấy lại, chỉ về phía hắn mà nói:

“Chỉ vì chút chuyện riêng này mà huynh cũng dám chạy tới cầu kiến Thôi Phủ Quân sao, huynh không phải không biết, Phủ Quân mỗi ngày đều có rất nhiều chuyện bận bịu!”

“Ta cũng biết việc này không dễ dàng gì.”

Diệp Thiếu Dương nhún nhún vai:

“Nhưng không phải vẫn còn có huynh sao?”

Tiêu Dật Vân lắc đầu lia lịa:

“Không đùa được, không đùa được, vì chút chuyện này của huynh, nếu ta đi cầu Phủ Quân, nhất định sẽ bị mắng một trận.”

“Ba mươi xấp tiền vàng.”

“Một trăm xấp cũng vô dụng! Đây không phải là vấn đề tiền bạc.”

Tiêu Dật Vân thẳng thắn từ chối, dõng dạc nói:

“Huynh thân là Thiên Sư, vì sao có thể vì chuyện riêng của mình mà phá hư quy củ được, không tuân quy củ ắt sẽ rối loạn, nếu như mỗi pháp sư ai cũng giống như huynh vậy, đều tới đây nhờ xem Sinh Tử Bộ, vậy thì Âm Ti há chẳng phải sẽ trở nên hỗn loạn hay sao?”

Diệp Thiếu Dương im lặng.

“Soái ca ca, huynh châm chước cho lần này thôi có được không.”

Chanh Tử bước lên, kéo lấy tay hắn, nhẹ nhàng đung đưa, bộ dáng cực kỳ đáng thương.

Tiêu Dật Vân ở Âm Ti mấy trăm năm, bình thường tiếp xúc đều là u quỷ vong hồn, hơn nữa thân còn mang chức trách, dù có là mỹ nữ thì cũng không dám thân cận, nào từng trải qua những việc thế này, biểu lộ nhất thời trở nên hết sức kỳ quái, toàn thân cứng ngắc, há hốc mồm cứng lưỡi, một câu cũng không nói ra được.

“Cô nương, này, ta nói...”

“Nếu huynh không đồng ý, ta sẽ khóc cho huynh xem.”

Chanh Tử vừa nói vừa cắn chặt môi dưới, đôi mắt ửng đỏ.

“Được rồi được rồi, đừng… không… đừng khóc, ta đồng ý là được chứ gì, ta sẽ thử một chút, ừ... có thể thành công hay không ta không đảm bảo.”

Diệp Thiếu Dương cùng lão Quách trao đổi ánh mắt với nhau, đều là cật lực nín cười, tên Tiêu Dật Vân này nhìn thì cool ngầu lạnh lùng nhưng không ngờ sức miễn dịch đối với mấy tiểu muội tử lại yếu đến mức thảm thương như vậy.

“Soái ca ca thật tốt.”

Chanh Tử vui vẻ cười lên, ôm hắn ta một cái.

***

(1) Tạm dịch: Thuận theo đại đạo, trời ban ân huệ; chấp mê bất ngộ, trong lòng có quỷ, lời ăn tiếng nói, ma quỷ đều nghe thấy, phạm phải tội lỗi, địa phủ thu hồn.

(2) Tạm dịch: Thiện báo ác báo, báo trễ báo sớm, chung quy đều phải báo; Trời biết đất biết, ngươi biết ta biết, hà cớ nào lại không biết.
Bình Luận (0)
Comment