*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Click để xem ảnh
"Máu vẫn còn đỏ, chứng tỏ bọn chúng trở thành thủy thi trong khoảng thời gian rất ngắn, không quá một tháng."
Diệp Thiếu Dương đứng dậy lấy ra một lá bùa trống, chấm chút máu, thiêu hủy, nhìn làn khói đen tán đi, nói rằng: "Thi khí dày đặc, chí ít y cũng phải luyện hóa mười con thủy thi trở lên."
Tiểu Mã khẩn trương, hỏi: "Còn có thủy thi kkhác?"
"Có thể chúng được dùng để luyện chế cổ độc, tôi thật không rành về cổ thuật, cho nên không hiểu rõ lắm!"
Lão Quách nhìn con thủy thi trên mặt đất, nói rằng: "Y lấy đâu ra nhiều thi thể như thế, đào mộ ư?"
Diệp Thiếu Dương đáp lời: "Không biết, Tiểu Mã, cậu lấy điện thoại chụp lại hết nơi này cho tôi, sau đó trở về đưa cho Tạ Vũ Tình. Chuyện này cứ để cô ta lo liệu."
Nói xong Diệp Thiếu Dương đi đến căn phòng phía đối diện, tất cả cửa phòng đều làm bằng gỗ, không có khóa. Lúc mở cửa, hắn phát hiện ra đây là một gian nhà kho, bên trong chứa đầy hộp và bao vải, ngửi thử thì thấy có mùi chu sa, gạo nếp, hùng hoàng và một vài loại pháp dược thông thường, vì vậy cũng không muốn đi vào.
Hắn trở lại gian nhà chính, tiến đến đẩy cửa phòng bên phải, bên trong là một gian phòng sinh hoạt hàng ngày, thập phần giản đơn, tìm tòi qua một lần, hắn chỉ nhặt được một ít vật dụng thông dụng của cổ sư, ngoài ra không còn gì khác.
Tiểu Mã xốc tấm chăn bông đen thùi trên giường lên, tặc lưỡi nói: "Chăn bông mà cũng không chịu dọn, lo tu luyện cổ thuật đến nỗi cái chăn bẩn thỉu như vậy, lại còn bày đặt âm mưu nữa chứ! Oái, tôi bị con gì cắn!".
Cậu lật đật ném chăn bông xuống giường, mở tay ra, trên ngón giữa có một vết trầy vừa tiết chút máu, toàn bộ ngón tay đang dần dần sưng tấy.
Diệp Thiếu Dương nhanh chóng cầm tay của Tiểu Mã, bấm đốt ngón tay cuối cùng, sau đó lấy ra một tờ linh phù đốt thành ngọn lửa xanh, hơ vào đốt ngón tay cuối của Tiểu Mã. Một vật nhỏ bên dưới lớp da cậu chạy qua chạy lại, cuối cùng bị Diệp Thiếu Dương bắt lấy, vặn vẹo vài vòng, tựa hồ không muốn chịu sự dày vò, trước khi ngọn lửa tắt hẳn, nó đã bò ra khỏi vết thương.
Đây là một con sâu trắng trông rất tầm thường, thế nhưng Diệp Thiếu Dương không dám khinh nhờn, tay phải lấy từ trong đai lưng ra hai đồng tiền Đúc mẫu lớn, cố sức kẹp lấy bạch trùng, bóp nát, “Xì” một tiếng, một lớp dịch thể xanh biếc bắn ra, rơi vào trong chăn, hóa thành một làn khói đen ăn mòn một góc chăn lớn.
"Ái úi... Tiểu trùng này là vật gì thế?". Tiểu Mã bưng ngón tay, đau xót kêu lên.
"Cổ trùng, may mà có tôi ở bên cạnh, trễ vài giây nữa là nó chui vào thân thể cậu, lúc đó thì cậu không chỉ sưng ngón tay thôi đâu!". Diệp Thiếu Dương trừng mắt nhìn Tiểu Mã, mắng: "Đây là chỗ ở của cổ sư, chớ có động chạm lung tung! Dù cho trên người cậu có hùng hoàng, bọn chúng không thể chủ động tập kích, thế nhưng cậu cũng không thể tự dâng mình vào miệng cá chứ!?"
Tiểu Mã liên tục gật đầu, hỏi: "Ngón tay tôi bao giờ mới hết?"
"Không sao đâu, ba ngày sau sẽ hết sưng!"
Ba người rời khỏi gian phòng sinh hoạt, đi tới gian phòng chính phía đối diện. Diệp Thiếu Dương chầm chậm đẩy cửa ra đi vào, nhắm mắt cảm nhận một chút không khí, biến sắc, quay đầu lại nhìn Tiểu Mã: "Bên ngoài có yêu khí và quỷ khí rất mạnh, các người lấy hết súng chu sa ra đây, sau đó lập tức theo tôi, nghìn vạn lần không được đi loạn!”.
"Chờ, chờ đã, tôi có chuyện gấp, đi giải tỏa chút!". Tiểu Mã nói xong chạy ra ngoài.
Lão Quách không nhịn được nói: "Ở đây không có người, chạy ra ngoài làm gì?"
Tiểu Mã vừa chạy vừa nói: "Nhưng nó có cổ trùng a, vạn nhất cắn ** tôi một cái, vợ tương lai của tôi sẽ khóc đó!"
Tiểu Mã một hơi chạy ra ngoài cửa, tìm được một góc tường, chuẩn bị cởi nịt bụng, đột nhiên nghe thấy một âm thanh khóc to từ đâu truyền tới, nước tiểu lập tức quay ngược trở lại bụng. Cậu cảm thấy rất lo sợ căng thẳng, nơi này quá tà môn, đừng bảo... có chuyện ma quái nữa nhé?
Tỉ mỉ nghe ngóng một lúc, nhận thấy là tiếng khóc của ai đó, tựa hồ không chỉ có một người, Tiểu Mã mới cầm súng chu sa lần tìm xung quanh, sau đó xác định âm thanh đến từ bức tường trước mặt, sững sờ trong giây lát, chẳng lẽ trong đây có mật thất?
Tính tò mò nổi lên, Tiểu Mã lui về phía sau vài bước, chăm chú quan sát, mặt tường trơn láng, không có cửa ngầm, cậu còn đang kinh ngạc, Diệp Thiếu Dương và lão Quách đã lần lượt đi tới.
Vừa nhìn thấy cậu, Diệp Thiếu Dương yên lòng, trừng mắt mắng tiếp: "Tiểu xong sao không vào, làm tôi tưởng cậu xảy ra chuyện gì."
Tiểu Mã lập tức thuật lại những gì mình vừa nghe thấy cho Diệp Thiếu Dương. Hắn cẩn thận điều tra xong thì đích xác có tiếng khóc, sau đó cùng Tiểu Mã tìm kiếm cửa ngầm. Tìm nửa ngày không có kết quả, Diệp Thiếu Dương không khỏi ngẩng đầu lên quan sát, không ngờ nhìn thấy trên đỉnh tường có một ống khói, lập tức mỉm cười, nói: "Lối vào ở trên kia!"
Đỉnh không cao, Diệp Thiếu Dương nhảy một bước đã lên tới, Tiểu Mã được lão Quách trợ giúp cũng leo đến đỉnh. Mọi người đi tới gần ống khói, nghe thấy tiếng khóc, Diệp Thiếu Dương cảm giác bên dưới không có quỷ khí, tức có nghĩa tiếng khóc đó là của con người, lập tức không chút chậm trễ nhảy xuống, cảnh giác quan sát bốn phía.
Bên trong là một gian phòng rộng khoảng mười mét vuông, không có cửa sổ, dưới ánh sáng huỳnh quang của chiếc vòng, có thể thấy tại cạnh tường có bày ba cái vò rượu lớn. Diệp Thiếu Dương vừa nhìn thoáng qua đã muốn rụng rời hai chân, mặc dù tố chất tâm lý cực mạnh nhưng vẫn cảm thấy hết sức kinh hồn, cả người run lẩy bẩy:
Bên trong ba cái vò là thân thể ba người phụ nữ!
Tóc tai cả ba đều bù xù, vị trí đôi mắt đóng vảy thật dài, máu me bê bết, nghe được tiếng người đến, họ còn tưởng rằng là tên cổ sư kia, cả ba đang khóc lập tức im bặt, không dám phát ra âm thanh gì nữa.
Diệp Thiếu Dương đến gần nhìn kỹ mặt các nàng, nhất thời dạ dày cuồn cuộn, đứng tại chỗ nôn mửa.
Tiểu Mã và lão Quách cũng lần lượt nhảy xuống, lần đầu tiên nhìn thấy ba người bị nhét vào cái vò, lập tức ngơ ngẩn, lại thấy Diệp Thiếu Dương đang ở một bên nôn mửa, cả hai còn tưởng rằng có chuyện gì xảy ra, vội vàng chạy tới. Sau khi nhìn kỹ khuôn mặt của ba người phụ nữ, cả hai lập tức mềm nhũn hai chân, ngã nhào xuống đất, sau đó cũng khom lưng nôn mửa, so với Diệp Thiếu Dương còn nhiều hơn.
Đôi mắt của ba người phụ nữ đã bị khoét rỗng, bên trong chỉ có một con rết được khâu bằng chỉ đen chằng chịt, đính chặt vào hốc mắt.
Một màn này quả thực quá mức kinh khủng, quá mức buồn nôn, căn bản vượt xa khỏi phạm vi chịu đựng của người bình thường, ngay cả Diệp Thiếu Dương cũng chưa từng thấy qua hình ảnh tương tự.
Diệp Thiếu Dương hít một hơi thật sâu, đứng lên, cố gắng không nhìn ba người phụ nữ đáng thương kia nữa, cắn răng nói rằng: "Ta là Thiên sư Mao Sơn, các người đừng sợ, ta tới để giết kẻ ác, cứu các người ra ngoài, thế nhưng ta muốn biết, các người... đã gặp phải chuyện gì?"
Vừa nghe hắn nói tới cứu mình, ba người phụ nữ kia lập tức kích động, gào khóc, Diệp Thiếu Dương cũng không ngăn cản, lẳng lặng chờ tâm trạng các nàng trở về bình thường, một người trong số đó vừa khóc vừa nói: "Chúng tôi vốn là thôn dân phụ cận... bị ác nhân bắt được, chặt bỏ tứ chi, nhét vào trong vò rượu, hức hức, chúng tôi không biết gì cả..."